Diệp Dĩ Muội thực sự cảm thấy nực cười, anh có phải là đang đùa không vậy?
“Ghen? Tôi có điên đâu.” Cô trả lời anh vẻ khinh khỉnh.
Đúng, đúng là cô thích anh, nhưng ghen thì cô làm không nổi, cả ngày ghen thì có mà cô chẳng sống được.
Hơn nữa, chẳng phải anh luôn cảm thấy thân phận cô thấp hèn, không xứng để thích anh à?
Bây giờ nói ra như thế là ý gì?
Nếu như cô thừa nhận bản thân mình đang ghen thì có phải anh sẽ lại nhạo báng cô một trận không?
“Diệp Dĩ Muội, cô như thế là thái độ gì hả?” Tần Hàm Dịch lại lần nữa bị thái độ của cô chọc tức sôi máu lên.
Anh căn bản không muốn nổi khùng lên với cô nhưng chính cô đã làm cho anh tức.
“Tôi chỉ là muốn nhắc anh một điều, là anh đã bỏ lại tôi, tôi không mang theo một đồng tiền nào bên người, chỉ có thể đi bộ, kết quả vô tình gặp Lam Dư Khê.”
Nếu là việc của bản thân cô thì cô nhất định sẽ không tranh cãi lý lẽ với Tần Hàm Dịch làm gì, làm thế cô được gì chứ?
Nhưng, việc này lại khác, có liên quan tới Lam Dư Khê, cô không thể không lên tiếng, để mặc cho anh hiểu lầm được.
“Ha ha....” Tần Hàm Dịch bật cười, hỏi lại cô: “Ý cô là trong việc này tôi cũng có trách nhiệm?”
“Lẽ nào không phải sao?” Diệp Dĩ Muội hai tay nắm chặt, cố gắng để bản thân không căng thẳng, lo lắng.
“Diệp Dĩ Muội, nếu cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252018/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.