Lam Dư Khê trong điện thoại không nghe ra được tâm trạng lúc này của Tần Hàm Dịch, trong lòng anh liền lo lắng, vội vàng gọi điện cho Vu Uyển Dung.
“Chị, Hàm Dịch rất nhanh sẽ tới biệt thự.” Lam Dư Khê ngắn gọn vội vàng nhắc nhở.
“Được, chị biết rồi.” Vu Uyển Dung trả lời khá bình tĩnh, không hề lo lắng như anh.
“Chị, chị nhất định phải chăm sóc cho Diệp Dĩ Muội đấy!” Lam Dư Khê dặn thêm một câu rồi lại như không yên tâm mà nói thêm: “Thôi bỏ đi, để em về.”
“Không được, em không thể về được.” Vu Uyển Dung lập tức và kiên quyết từ chối lời đề nghị của anh: “Dĩ Muội là Tần thái thái, cô ấy sớm muộn cũng phải đối diện với Hàm Dịch, chúng ta không thể giấu cô ấy cả đời được.”
“Em biết, thế nhưng....” Lam Dư Khê có chút do dự.
“Thôi được rồi, cứ thế đi.” Vu Uyển Dung cúp máy, thở dài một tiếng, nhìn Diệp Dĩ Muội một lúc không nói gì.
“Chị Vu, sao thế?” Diệp Dĩ Muội thấy mặt Vu Uyển Dung trùng xuống, không thể không hỏi.
“Dĩ Muội, em đã chuẩn bị tâm lý để gặp Tần Hàm Dịch chưa?” Vu Uyển Dung hỏi có chút lo lắng.
“Bất luận em có nói gì anh ấy cũng sẽ không tin đâu.” Diệp Dĩ Muội cười cay đắng: “Em chỉ hi vọng anh ấy đừng hiểu lầm Lam Dư Khê.”
“Dĩ Muội, kể cả lần này Hàm Dịch không hiểu lầm, nhưng nếu cứ thế này, tình cảm bạn bè giữa cậu ấy và Lam Khê sẽ rạn nứt.” Vu Uyển Dung cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252016/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.