Tần Hàm Dịch chỉ nhìn nét mặt của cô ta liền hiểu cô ta muốn giữ thể diện chứ không phải không nhớ nhà.
Vậy là, anh không tiếp tục chờ đợi ý kiến của cô ta nữa, khởi động xe, lái thẳng về khu vực có căn biệt thự Hạ gia.
“Hàm Dịch, em hơi sợ....” khi gần tới Hạ gia, Hạ Lam đột nhiên mở miệng nói vô cùng lo lắng và căng thẳng.
“Có anh ở đây, không sao cả.” Tần Hàm Dịch quay đầu sang nhìn cô ta với ánh mắt an ủi.
“Hàm Dịch....” bàn tay đặt trên đùi của Hạ Lam nắm chặt lại, thực sự trong lòng cô ta lúc này đang rất rối loạn.
“Lam, tin anh không?” anh nắm lấy bàn tay cô ta, truyền cho cô ta hơi ấm từ lòng bàn tay mình, anh sưởi ấm cho cơ thể đang run lên của Hạ Lam.
“Vâng.” Hạ Lam gật đầu chắc chắn, lúc này, cô ta cảm thấy hình tượng Tần Hàm Dịch rất cao lớn và dường như có thể là chỗ dựa vững chắc.
Sự lo lắng trong lòng cô ta, nhờ được anh an ủi mà đúng đã dần dần trở lại bĩnh tĩnh hơn.
Tần Hàm Dịch cười cười, đang định thu bàn tay về thì đột nhiên Hạ Lam vội vàng, nghĩ cũng không nghĩ, liền nắm lấy bàn tay đang định rời đi đó.
Anh bị hành động của cô ta làm cho giật mình, hết sức ngạc nhiên, anh đơ người ra. Lúc này cô ta mới ý thức được hành động của bản thân là phản xạ và vội bỏ tay anh ra.
Anh nhìn khuôn mặt lúng túng của Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252014/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.