Lam Dư Khê đứng ngoài cửa trước mặt cô gái mặc bộ váy màu đỏ, anh thất thần, quên mất là đi đỡ lấy cô.
“Lam Dư Khê?” Tần Hàm Dịch nhìn Lam Dư Khê trong bộ dạng đó, trong lòng cô thở dài một tiếng.
Xe màu đỏ, váy màu đỏ, màu sắc ấm áp cổ điển trong thiết kế của căn biệt thực này, những thứ đó dường như là sở thích của một người.
“Dĩ Muội, xin lỗi, tôi hơi mất tập trung.” Lam Dư Khê bước lên phía trước một bước, đang định đỡ cô liền bị cô né đi: “Tự tôi đi được.”
Bây giờ cô hơi sợ anh, việc anh đối tốt với cô nó tới quá nhanh, tới một cách không chân thực.
Và hôm nay tất cả những gì xảy ra vừa đủ để giải thích cho cô hiểu vì sao lại thế.
Anh đối tốt với cô chẳng qua là anh coi cô là vật thế thân cho một người con gái khác.
Trước khi biết được điều này, cô còn thực sự muốn cùng anh làm bạn, nhưng, lúc này cô vô cùng căm ghét cái cảm giác bị đưa ra làm vật thay thế.
“Dĩ Muội, xin lỗi.” Lam Dư Khê từ từ bước bên cạnh cô, lúc này anh đã nhìn ra sự bài trừ của cô.
“Lam Dư Khê, ngày hôm nay anh đã nói rất nhiều lần câu xin lỗi rồi.” Diệp Dĩ Muội dừng chân lại nhìn anh, do dự một lát rồi cô mới nói: “Lam Dư Khê, tôi là Diệp Dĩ Muội, thực tâm muốn làm bạn với anh chứ không phải là người khác.”
“Dĩ Muội, tôi.....” tuy anh luôn thất thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3252006/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.