Diệp Dĩ Muội nghĩ, ngoài Hạ Lam, trên thế giới này ngoài Hạ Lam ra thì mãi mãi sẽ không có cô gái nào có thể làm cho anh vội vàng và lo lắng như thế.
Còn cô, Diệp Dĩ Muội, là người vợ hợp pháp được miệng anh nói ra, nhưng với anh mà nói, chỉ là một con mèo nuôi cho vui mà thôi, vui lên, thích thì anh chơi đùa với nó, chán rồi, thì anh sẽ vứt nó sang một bên, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.
“Tần thái thái, những bộ đồ còn lại cô còn muốn thử không?” cô nhân viên cửa hàng cùng đi ra lúng túng hỏi.
Diệp Dĩ Muội quay đầu lại nhìn vào ánh mắt thương cảm của cô nhân viên bán hàng, cô giả bộ cười cười như không có chuyện gì: “Không cần đâu, theo số đo của bộ tôi đang mặc, tất cả trang phục trong cửa hàng, mỗi kiểu lấy một bộ một màu khác nhau, đưa tới phòng làm việ của tổng tài tập đoàn Tần thị.”
“Vậy giày thi sao ạ?” cô nhân viên bán hàng cười híp mắt lại, lập tức hỏi thêm.
Việc tốt như thế này hiếm lắm mới gặp, cô ta không thể bỏ lỡ được.
Diệp Dĩ Muội đương nhiên là nhìn thấu được suy nghĩ của cô ta, bèn trả lời đúng như cô ta mong muốn: “Theo cỡ của đôi tôi đang đi, mỗi loại một đôi.”
“Cảm ơn Tần thái thái.” Nhân viên bán hàng vui mừng cúi người cảm ơn: “Vậy tôi vào trong đi chuẩn bị cho thái thái luôn đây.”
“Ừm, vậy tôi đi trước đây.” Diệp Dĩ Muội cũng không đi lấy bộ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3251997/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.