Diệp Dĩ Muội không hề hiểu gì về sự thay đổi trong lòng Tần Hàm Dịch, cô sau khi nhặt nội y lên liền chạy về phía giường, sau khi giải quyết ổn thỏa cái đó cô mới phá vỡ không gian im lặng giữa hai người: “Tần Hàm Dịch, anh nói xem người uy hiếp tôi tại sao lại phải làm thế này?”
Cô nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, người này tốn công phí sức như vậy rốt cuộc là vì cái gì!
Nếu là kẻ thù của Tần gia, vậy thì nên yêu cầu cô hạ độc cho anh ta chết, không phải sao?
“Tôi cũng nghĩ mà không hiểu, đợi rồi sẽ biết.” Tần Hàm Dịch đi xuống bên cạnh giường rồi ngồi xuống: “Nghỉ một lát đi! Mười tiếng sau có thể phải chiến một cuộc chiến khốc liệt hơn đấy!”
“Ừm!” cô nghe lời chui vào trong chăn, đôi mắt nhấp nháy, chỉ tay về phía sô pha: “Anh cũng đi ra ghế sô pha nghỉ đi!”
Tần Hàm Dịch khuôn mặt có chút lúng túng, môi hơi run run, thật sự là tức muốn chết với cô gái mà lúc nào cũng đề phòng anh như đề phòng trộm vậy.
Anh đến lúc bị dùng thuốc kích thích thế rồi mà còn nhịn được, cô còn có gì không yên tâm chứ?
Có điều, lúc này anh chẳng muốn so đo với cô, bèn làm đúng như ý cô đi ra nghế sô pha, nằm xuống.
Kể từ lúc Diệp Dĩ Muội biến mất ở Paris đến bây giờ anh chưa chợp mắt hay nghỉ ngơi một chút nào.
Lúc này nằm trên ghế sô pha, anh mới phát hiện ra bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3251976/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.