Lam Dư Khê cúi xuống để nhặt chiếc điện thoại lên, chỉ do dự mất một giây, anh ta liền mở tin nhắn đến từ Tần Hàm Dịch ra.
“Diệp Dĩ Muội, cô lại dám tắt máy của tôi đi, đừng quên, cô có thể chạy nhưng mẹ cô chạy không nổi đâu, tranh thủ lúc tôi vẫn còn đủ sự kiên nhẫn, tốt nhất lập tức về phòng ngay cho tôi, bằng không hậu quả sẽ làm cô không gánh vác được đâu.”
Lam Dư Khê nhìn tin nhắn với sự uy hiếp đó, con tim anh ta từng chút từng chút trầm xuống.
Anh ta nhìn ra cánh cửa không còn hình dáng của Diệp Dĩ Muội, chẳng kịp nghĩ nhiều, liền nhanh chân đuổi theo.
Người người cùng tới cửa quán bar, lên xe của Lam Dư Khê, chạy thẳng ra sân bay.
“Dĩ Muội, mẹ cô sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng quá!” trầm mặc một lúc rất lâu, Lam Dư Khê mới gượng gạo nói ra một câu.
“Sẽ không có chuyện gì?” Diệp Dĩ Muội lạnh lùng quay sang nhìn anh ta, cảm xúc lại một lần nữa bị kích động: “Mẹ tôi gặp tai nạn xe mất rồi, là Tần Hàm Dịch hại chết bà ấy.”
“Dĩ Muội, cô có nhầm gì không?” Lam Dư Khê giật mình ngạc nhiên, không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng như vậy.
“Tối qua anh ta còn gửi tin nhắn yu hiếp tôi, mẹ tôi ở trong nước liền gặp chuyện, anh cảm thấy có sự việc trùng hợp như vậy không?” Diệp Dĩ Muội cố gắng nuốt nước mắt vào trong nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống: “Mẹ tôi mất rồi, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3251967/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.