Lúc này Tần Hàm Dịch không biết rằng bản thân mình hận Diệp Dĩ Muội vì đã cướp đi hạnh phúc của Hạ Lam nhiều hơn hay là hận cô vì cô đã mê hoặc bản thân mình nhiều hơn.
Diệp Dĩ Muội đau tới mức cô toát mồ hôi lạnh ra, toàn thân run lên lẩy bẩy.
“Tần Hàm Dịch....đừng như vậy...tôi cầu xin anh.....”
Nước mắt chảy dài theo khóe mắt cô, cô không có cách nào để vùng ra, chỉ có thể hạ lòng tự trọng của bản thân mình xuống đi cầu xin anh ta.
Hàm răng của Tần Hàm Dịch vẫn dừng lực, mãi cho tới khi mùi tanh chạm vào đầu lưỡi nhưng anh ta vẫn không chịu bỏ cô ra.
“Đau quá....bỏ tôi ra....” Diệp Dĩ Muội khóc lên thành tiếng, kêu lên cơn đau đớn bên tai anh ta.
Cô rất đau, không chỉ là đau ở cổ mà đau tận trong trái tim mình.
Người đàn ông cô yêu, vì muốn giữ hạnh phúc cho một người phụ nữ khác lại âm mưu cướp đi sự trong trắng của cô, con tim cô thực sự đã vỡ vụn ra rồi.
Đầu Tần Hàm Dịch run lên, hàm răng đang dùng lực của anh ta đột nhiên dừng lại, từ từ không cắn vào cổ cô nữa, thay vào đó là anh ta dùng lưỡi mình, nhẹ nhàng liếm đi những giọt máu tươi đang chảy ra trên da cô.
Cảm giác vừa ươn ướt vừa ngứa thấm vào da thịt làm cho cơ thể Diệp Dĩ Muội như gặp phải một cú sốc điện, đột nhiên run lên, rồi co rúm sau đó cứng đờ lại.
“Ha ha.....” Tần Hàm Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-lua-chon/3251948/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.