Người làm xin phép ra về trước vì đã muộn rồi. Hôm nay cô ấy xin về trước một ngày sớm vì mai nhà có giỗ. Sau khi nhận được cái gật đầu thì lập tức rời đi, trả lại bầu không khí ngượng ngùng trước đó.
An Lâm ngập ngừng nói, tay không dừng vân vê vạt áo: “Hôm qua… bà ta đến tìm con…”
Câu nói của cậu khiến hai người trung niên cùng phòng giật mình. Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt không chịu sự tàn phá trước thời gian của Bảo Tú. Hàn Mạc Quân chăm chú nhìn cậu, đợi câu nói tiếp theo.
An Lâm lén nhìn vẻ mặt của bố mẹ, có chút gì đó vui vui chợt thoáng qua trong lòng. Từ ngày cậu được mẹ Tú nhận nuôi, từ cái ngày cậu gọi mẹ Tú bằng mẹ, cậu đã quyết bảo vệ và tin tưởng mẹ hết mức, bất kể lí do gì. Đúng. Bất kể lí do gì.
“Bà ta….. muốn con lấy giúp cái usb tuyệt mật. Con đã thắc mắc rất nhiều … về mối quan hệ của mẹ và bà ta …. nhưng con không dám hỏi… Nếu nó khó nói quá… thì hai người không cần thiết kể cho con cũng được. Dù gì, con cũng chỉ là… một thằng nhóc chưa hiểu chuyện thôi mà.” Dù câu ấy nói ra cậu không đành lòng nhưng An Lâm không muốn mẹ phải đắn đo mãi. Nó sẽ ảnh hưởng nhiều đến giấc ngủ của bà. Bệnh mất ngủ của mẹ mới đỡ được một thời gian, không thể để nó kéo dài lâu, nó sẽ là mầm mống cho những bệnh sau này.
“Không sao. Dù gì cũng là chúng ta kéo con vào, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-loi/1204292/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.