Đau...đau quá...
Hai mắt Từ Ninh Hi vẫn nhắm chặt, cô ngửi thấy mùi thuốc, cô lại ở bệnh viện sao? Dương? Anh đang đâu vậy?
Từ Ninh Hi từ từ mở mắt ra, chói...chói quá...
Cô liền nhắm hai mắt lại, ánh sáng lúc này làm cô chưa kịp thích nghi nổi, Từ Ninh Hi lại cố gắng từ từ chậm rãi mở mắt ra xem.
Đèn...đèn phòng sao?
Cô chớp chớp mắt, đã thích nghi với ánh sáng lúc này rồi. Cô ngơ ngác đưa hai tay lên, cô...cô nhìn thấy rồi sao?
Từ Ninh Hi ngồi lên, cô hoảng hốt, cơ thể lúc này ập đến cảm giác đau, nhưng cô kích động quá rồi nên cũng không quan tâm đến bản thân mình nữa.
Từ Ninh Hi xuống giường, cô lao ra chạy vụt đi, cũng không biết Từ Ninh Hi đi tìm cái gì.
...
Tạ Như Phương thở dài quay lại bệnh viện, bác sĩ bảo cô không sao rồi, chỉ là ngã trên cao xuống nên bị thương vài chỗ trên cơ thể, cần nghỉ ngơi vài hôm là ổn rồi.
Tạ Như Phương mở cửa phòng ra, cả phòng bệnh trống trơn cô như chết lặng.
"Ninh Hi?" Bó hoa trên tay cô cũng eowi xuống, Tạ Như Phương lo lắng bắt đầu cuốn cuồng chạy đi tìm cô.
Cô chạy xung quanh hỏi y tá và bác sĩ, tìm khắp nơi vẫn không thấy Từ Ninh Hi đâu, lúc này cô cảm thấy sợ, hai tay Tạ Như Phương run rẩy lấy điện thoại gọi cho ai đó.
"Anh...anh làm gì cô ấy rồi?"
[Cô nói nhảm gì vậy?]
"Anh...không làm sao?" Tạ Như Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033483/chuong-32.html