"Cô ấy xem cô như là chị gái của mình, Mộ Dương tôi sẽ bảo vệ cô, không để cô mất mạng vậy đâu." Mộ Dương nói.
"Nếu tôi là chị gái con bé cũng tốt quá rồi." Cô nói rồi cầm li rượu lên uống hết.
"Tôi cũng mong vậy." Mộ Dương nhìn Tạ Như Phương rồi cười.
"Ha."
...
Từ Ninh Hi ngủ một mạch đến hôm sau, cô thật sự rất mệt, còn vừa về lại bị anh lôi vào phòng ngủ vận động như vậy làm cho Từ Ninh Hi hoàn toàn kiệt sức.
Cô ngồi lên, Mộ Dương đã thay đồ cho cô rồi, hai chân cô không chút sức lực nào, Từ Ninh Hi thở dài, cô cố bước xuống giường rồi bước vào phòng tắm. Anh đã đi từ sớm, chuẩn bị quần áo cho cô thay luôn.
Từ Ninh Hi nhìn thấy mà bật cười, tuy anh không ở bên cạnh nhưng vẫn suy nghĩ chu đáo cho cô. Từ Ninh Hi vội vệ sinh cá nhân, cô thay bộ váy mới rồi đi ra ngoài. Tạ Như Phương đã nấu xong bữa sáng, thấy cô đã dậy liền nói: "Lại đây ăn đi."
"May quá..." Từ Ninh Hi nhìn Tạ Như Phương rồi nói.
"Hửm?"
"Em tưởng chị đi rồi." Từ Ninh Hi ngồi xuống cô nhìn Tạ Như Phương.
Tạ Như Phương chỉ cười, cô cũng không nỡ rời đi, nhưng mà...
Từ Ninh Hi ăn sáng cùng cô, đây là bữa sáng sau khi mắt cô hồi phục, Từ Ninh Hi rất vui, nhìn thấy anh, nhìn thấy Như Phương và mọi người cô dường như cảm giác mình sống lại lần hai vậy.
Dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033479/chuong-34.html