Từ Ninh Hi đưa tay lên vuốt ve gương mặt của anh.
"Dương, em cũng yêu anh." Cô mỉm cười nói.
Bộ dạng yếu ớt của cô lúc này khiến anh càng đau lòng nhiều hơn.
"Trước đây...anh đã từng cứu em, anh có nhớ không?" Cô nhìn anh.
Không phải vì ngưỡng mộ anh, anh còn là ân nhân cứu mạng cô.
"Chuyện gì?" Anh ngớ người.
"Anh..."
Năm đó cô không có tiền để trả nợ, bọn người đấy liền muốn bán cô đến quán bar lấy thân kiếm tiền trả nợ cho họ. Từ Ninh Hi nhất quyết không chịu, cô vùng vẫy chạy thoát thì bị tóm lại giữa quán bar. Đám người đấy còn muốn làm nhục cô giữa quán, cuối cùng lại bị Mộ Dương cầm chai rượu đánh mạnh vào đầu, anh lúc đó rất lạnh lùng, bảo đám người đó đang làm ổn và phiền đến anh nghỉ ngơi.
Mộ Dương lúc đấy chỉ liếc cô một cái, quay sang hỏi quản lý cô đáng giá bao nhiêu, nghe quản lý báo giá xong anh liền đưa tiền cho ông ta rồi đưa cô khỏi nơi đó.
Mộ Dương để cô ngồi trên quá gian một đoạn, cả buổi anh không nói lời nào với cô, lúc đấy thấy cô lạnh run cả người cũng tốt bụng nhường áo của mình cho cô. Anh đưa cô đến trạm xe buýt rồi rời đi, lúc đó cô đã lớn tiếng hỏi anh tên gì.
"Mộ Dương." Anh đưa cho cô ít tiền rồi nói.
"Tôi...sẽ báo đáp anh." Cô nhận lấy rồi nói.
"Không cần đâu, nhìn cô...tôi thấy đáng thương thôi." Mộ Dương cười, anh xoa đầu cô rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033447/chuong-49.html