Tạ Phong được đưa về phòng bệnh, Kim Long Thành vội vội vàng vàng đỡ anh ngồi xuống. Hôm qua mới phẫu thuật hôm nay lại chạy lung tung như vậy khiến người ta lo chết đi được mà.
Từ Ninh Hi mang cháo ra, Kim Long Thành kéo ghế ngồi xuống muốn đút cho Tạ Như Phương ăn.
"Tôi...tự ăn được." Cô từ chối anh.
"Thế cô thử nhấc tay lên xem nào?" Kim Long Thành đắc ý nói.
Tạ Như Phương vừa động một chút cô đã nhăn mặt vì đau rồi.
"A..."
"Còn cố chấp vậy sao?" Anh cười rồi nhìn cô.
Bên này Từ Ninh Hi chỉ biết lắc đầu thở dài, cô cầm chén cháo lên rồi nhìn Tạ Phong.
"Anh hai." Cô nhìn anh.
Tạ Phong ngoan ngoãn ngồi đó để cô đút cho mình ăn, dù sao anh cũng đang bị thương, còn được em gái chăm sóc, nên hưởng thụ một chút chứ nhỉ?
Tạ Như Phương cuối cùng cũng chịu thua, cô ngồi đấy ăn cháo, Kim Long Thành cũng im lặng làm cho xong nhiệm vụ của mình.
Cô tỉnh lại đã là tối, đến lúc Từ Ninh Hi nên về nhà nghỉ ngơi rồi.
Mộ Dương đến đón cô, anh đứng ngoài phòng bệnh, thấy cả hai anh em nhà họ Tạ đã khỏe lại cũng yên tâm chút rồi.
"Chị tỉnh rồi sao?" Anh đi vào hỏi chuyện.
"Ây da, tôi nghe được cậu gọi tôi là chị rồi." Tạ Như Phương vội đáp.
Xem ra vẫn khỏe chán, được Kim Long Thành cứu vớt nửa cái mạng còn lại rồi còn gì.
"Anh..." Mộ Dương cúi đầu chào Tạ Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033437/chuong-54.html