Cuối cùng là người khóc là cô mới đúng, Từ Ninh Hi mệt mỏi nằm trong xe để anh bế ra. Mộ Dương không muốn buông tha cho cô một chút nào, đến khi cô hoàn toàn kiệt sức rồi thì anh mới chịu dừng lại.
Về đến nhà thì cô cạn kiệt sức lực luôn, Từ Ninh Hi nằm trên giường, Mộ Dương ngồi bên cạnh đút cho cô ăn.
"Mệt chết đi được, tại anh đó." Cô đánh vào tay anh.
"Rồi rồi lỗi anh, mau ăn chút súp này đi." Anh nói rồi ngồi đó thổi nguội cho cô.
Từ Ninh Hi ngoan ngoãn ăn hết bát súp anh nấu, Mộ Dương nấu ăn rất ngon đó, chỉ là bận rộn nên anh không vào bếp nhiều mà thôi.
...
Một tuần nghỉ ngơi của cả hai cũng kết thúc, mấy ngày qua anh đưa cô đi đây đi đó, cả hai cùng dùng bữa ở nhà hàng, đi xem phim, Mộ Dương đều làm mọi thứ vì cô.
Anh còn mua đồ ngủ đôi, tối nào cũng bắt cô mặc rồi mới chịu đi ngủ, Từ Ninh Hi đành chiều theo ý ông chồng trẻ con của mình, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh mà ngủ say.
Thứ hai lại đến, Mộ Dương phải đi làm rồi.
Từ Ninh Hi đang ủi áo cho anh, Mộ Dương ở bên ngoài thì nấu bữa sáng, Tạ Phong nhìn em gái mình đang hạnh phúc thế này, anh nghĩ mình nên dọn ra ngoài sớm thôi.
"Không ngờ em biết nấu ăn đấy." Tạ Phong đứng dựa cửa nói.
"Trước đây mắt cô ấy bị thương, em phải nấu cho cô ấy ăn chứ." Mộ Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033422/chuong-62.html