Mộ Dương nhìn thấy Từ Phong thì liền đẩy cô ra, anh biết lúc này mình chưa thể nhận con, anh cũng không muốn làm khó Từ Ninh Hi để cô thấy khó xử với con trai mình.
"Anh...anh về trước." Mộ Dương cúi đầu nói.
Từ Ninh Hi cũng không giữ anh lại, cô nhìn bộ dạng gấp gáp rời đi của Mộ Dương thì chỉ thở dài, xem ra Mộ Dương không muốn cô khó xử nên mới rời đi như vậy.
Từ Phong đi đến nắm lấy tay cô: "Mẹ..."
"Tiểu Phong, đợi em con khỏe lại rồi mình nói sau có được không?" Từ Ninh Hi xoa đầu thằng bé.
Từ Phong biết cô có chuyện giấu mình, việc của người lớn trẻ con cũng không thể hiểu hết được.
"Con biết rồi." Từ Phong ngẩng đầu nhìn cô.
Từ Ninh Hi mỉm cười, đứa nhỏ này...sao càng lúc càng giống Mộ Dương như thế chứ?
...
Tình hình của Tiểu Bảo đã ổn, thằng bé cũng có thể xuất viện về nhà. Nhưng để yên tâm hơn cô đành để thằng nhóc ở lại viện qua đêm, lỡ như có chuyện gì cô còn ứng phó kịp.
Ở nhà chỉ có ba mẹ con, thân phụ nữ chân yếu tay mềm, nửa đêm con bị gì cô sợ mình trở tay không kịp, Tiểu Bảo và Tiểu Phong chính là sinh mạng của cô, Từ Ninh Hi không thể để hai con xảy ra chuyện gì được.
Từ Phong cũng đã mệt mà ngủ thiếp đi, cô lấy áo của mình khoác lên cho con, Tiểu Bảo cũng đã tỉnh lại, ăn uống rồi nghỉ ngơi. Lúc này phòng bệnh chỉ còn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-khong-hanh-phuc/3033391/chuong-78.html