Chương trước
Chương sau


Kiều Nguyệt Dung tùy tiện giở một cái khăn đỏ ra bên trong là một cái hộp đựng một bộ trang sức bằng kim cương màu xanh biển vô cùng đẹp mắt là mẫu mã mới nhất năm nay lại là hàng giới hạn cả Nam Giang này chỉ có hai bộ mà thôi.

Tay của Kiều Nguyệt Dung sờ vào bộ trang sức bằng kim cương đắc đỏ rồi lên tiếng “Trời ạ, không ngờ anh Nam Khánh lại dụng tâm với con như thế, bộ trang sức này đắc lắm đó ba mẹ à, cả Nam Giang chỉ có hai bộ mà thôi, một bộ là do Tịch phu nhân của tập đoàn Tịch Thị sở hữu, không ngờ một bộ lại có thể thuộc về con.”

Triệu Lệ Quỳnh tùy tiện mở một cái khăn đỏ khác bên trong là vàng lá óng ánh thì cũng nhất thời mỉm cười “Ôi trời là vàng thật đó, cả một hộp vàng lá luôn nè anh, xem ra con rể chúng ta rất là dụng tâm.”

Triệu Lệ Quỳnh và Kiều Nguyệt Dung hào hứng mở hết những lễ vật để trong phòng khách ra xem toàn là đồ đắc tiền nào là bảo thạch, nhân sâm ngàn năm, vàng ngọc châu báu và nhiều món đồ cực kỳ giá trị khác.

Đến lúc Kiều Nguyệt Dung mở cái khay để một bộ hỷ phục có màu đen chủ đạo được may bằng chỉ kim vàng và có họa tiết hỷ màu đỏ thì có chút kinh ngạc lên tiếng “Sao Nam Khánh lại chọn hỷ phục kỳ lạ như thế này chứ, con thích phong cách phương tây hơn, đã thời đại nào rồi còn mặc kiểu đồ truyền thống như thế này con không thích đâu.”

Triệu Lệ Quỳnh cũng cau mày lên tiếng “Phải đó, con mau nói chuyện với Nam Khánh đi hỷ phục phải có màu đỏ mới may mắn ai lại mặc đồ màu đen trong ngày hôn lễ chứ.”

Kiều Nguyệt Dung vừa lấy điện thoại trong túi xách ra tính gọi điện cho Đoàn Nam Khánh thì Kiều Trạch Khương liền tiếng cản cô ta lại “Thôi đi, con không cần phải gọi cho Nam Khánh đâu.”

Kiều Nguyệt Dung nhíu mày hỏi “Tại sao vậy ba? Bộ ba tính để con mặc bộ hỷ phục xấu xí này trong ngày trọng đại hay sao?”

Kiều Trạch Khương khẽ lắc đầu thở dài rồi lên tiếng đáp “Số sính lễ này đúng là được đưa đến nhằm mục đích hỏi cưới nhưng ngặt nỗi người đưa sính lễ đến không phải là Nam Khánh.”

Cả Kiều Nguyệt Dung và Triệu Lệ Quỳnh đều kinh ngạc lên tiếng “Không phải của Nam Khánh vậy là của ai chứ?”

Sắc mặt của Kiều Trạch Khương trở nên vô cùng nghiêm trọng “Số sính lễ này là của Tịch gia đưa tới để hỏi cưới con cho Tịch đại thiếu gia của bên đó đấy.”

Kiều Nguyệt Dung vừa nghe Kiều Trạch Khương nói xong thì sắc mặt đã xám nghéc lại không còn một cắt máu, cô ta ngã ngồi xuống ghế phịch một cái thất thần mất mấy giây.

Qua vài phút thì Kiều Nguyệt Dung mới có thể lên tiếng nói chuyện “Ba…ba vừa nói số sính lễ của Tịch gia đưa đến để hỏi cưới con cho Tịch đại thiếu gia sao?”

Kiều Trạch Khương bất lực đáp “Phải.”

Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy liền cau chặt tâm mi lên tiếng “Sao có thể chứ? Xưa nay Nguyệt Dung đâu có quen biết gì với Tịch đại thiếu gia đó sao họ đột nhiên đến hỏi cưới là có ý gì chứ?”

Sắc mặt của Tôn Di cũng vô cùng tồi tệ khi nghe chuyện Tịch gia đến hỏi cưới Kiều Nguyệt Dung cho Tịch đại thiếu gia, bà ta liền lên tiếng “Bọn họ là ép hôn thì có chứ hỏi cưới cái gì chứ? Cả Nam Giang này ai mà không biết Tịch đại thiếu gia đó nửa sống nửa chết cho dù có tỉnh lại thì sau ngần ấy năm trở thành người thực vật cũng chỉ là một phế nhân mà thôi, Nguyệt Dung tiểu thư vừa xinh đẹp vừa là diễn viên mới nổi đang ở độ tuổi đẹp nhất đời người sao có thể gả cho một tên phế nhân như thế chứ.”

Triệu Lệ Quỳnh cũng căng thẳng quay sang nhìn Kiều Trạch Khương rồi lên tiếng hỏi “Chuyện này là sao hả mình?”

Kiều Trạch Khương thở dài lên tiếng đáp “Anh cũng có biết gì đâu chứ, sáng nay người bên Tịch gia đột ngột đưa sính lễ đến rồi thông báo rằng ngày 30 tháng 9 tức là cuối tháng sau sẽ đến đón dâu vào lúc 12 giờ đêm đó, bọn họ nói rằng Tịch đại thiếu gia đó cần một cô dâu xung hỷ vào năm 28 tuổi để thay đổi vận mệnh.”

Sắc mặt của Kiều Nguyệt Dung càng đen hơn nữa “Trời ơi, ai lại đi đón dâu giờ đó chứ trừ phi là anh ta đã chết rồi nên người bên đó mới cố tình tổ chức minh hôn mà thôi.”

Triệu Lệ Quỳnh vừa nghe như thế liền nôn nóng quay sang Kiều Trạch Khương “Rồi anh trả lời bên đó thế nào hả? Em không đồng ý gả Nguyệt Dung sang đó đâu, con gái của em là cành vàng lá ngọc ở Kiều gia sao có thể chịu ủy khúc gả cho một người đã chết được chứ.”

Kiều Trạch Khương nghe vậy thì liền nổi nóng lên “Bây giờ không đồng ý thì không được, mình có biết Tịch gia thâm sâu khó lường cỡ nào không hả? Họ cũng đã nói rồi nếu như hôn sự không thành thì Kiều gia sẽ thành tang sự đó, tôi làm sao mà dám lên tiếng từ chối họ đây.”

Kiều Nguyệt Dung liền khóc lóc thảm thiết ỉ oi lên “Ba à, con nguyện cả đời này chỉ gả cho một mình Nam Khánh thôi, con không thể nào gả cho Tịch đại thiếu gia đó đâu, nếu ba một mực ép buộc con gả đến Tịch gia thì con sẽ chết cho vừa lòng ba.”

Triệu Lệ Quỳnh cũng nói thêm vào “Nếu con gái tôi mà chuyện gì thì tôi sẽ chết theo nó cho vừa lòng ông đó.”

Kiều Trạch Khương cảm thấy bản thân mình chịu quá nhiều áp lực nên liền nổi nóng lên tiếng quát “Vậy các người cùng chết đi như vậy thì tôi có thể ăn nói được với người bên Tịch gia rồi, hai người tưởng là tôi dễ chịu lắm sao hả?”

Kiều Trạch Khương nói rồi liền bỏ đi lên phòng luôn không thèm nói chuyện với Triệu Lệ Quỳnh và Kiều Nguyệt Dung nữa.

Kiều Nguyệt Dung liền bày ra vẻ mặt đau khổ để Triệu Lệ Quỳnh nhìn thấy “Mẹ à, con thật lòng yêu Nam Khánh, cả đời này con chỉ gả cho anh Nam Khánh thôi nếu như bắt con gả cho người khác con thà chết để giữ trọn sự thủy chung của mình.”

Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy liền lên tiếng an ủi Kiều Nguyệt Dung “Không có sao đâu con, từ từ đã ba mẹ sẽ nghĩ cách để con không phải gả đến Tịch gia.”

Buổi tối, Kiều Trạch Khương vì quá áp lực vụ hôn sự mà Tịch gia đem đến nên không ngủ được, ông cứ thao thức lăn qua lăn lại.

Triệu Lệ Quỳnh cũng không an lòng mà ngủ ngon được, một lúc sau bà quay sang Kiều Trạch Khương rồi lên tiếng “Anh à, hay là chúng ta nhờ ba giúp đỡ đi được không anh?”

Kiều Trạch Khương liền quay người lại đối diện với Triệu Lệ Quỳnh “Ý em là sao hả?”

“Ba dù gì cũng là một thượng tướng, trước đây từng là đồng đội cùng chiến đấu bên cạnh Tịch lão gia, trước đây khi Tịch lão gia còn sống thì Kiều gia vẫn qua lại với Tịch gia mà, dù bây giờ Tịch lão gia đã mất rồi nhưng Tịch lão phu nhân cũng phải nể ba mình mấy phần, nếu như ba đồng ý đến đó tìm bà ấy hồi hôn thì Nguyệt Dung sẽ có hy vọng không phải gả cho một tên phế nhân nữa.”

Kiều Trạch Khương như nắm được cọng rơm cứu mạng duy nhất trong lúc nguy cấp nên liền gật đầu “Em nói đúng, anh rối quá nên quên mất chuyện ba và Tịch đại lão gia lúc sinh thời có quan hệ thân thiết, ngày mai anh sẽ đến tìm ba xin ba giúp đỡ.”

Từ lúc nhận được tin báo phải gả đến Tịch gia thì Kiều Nguyệt Dung không tài nào yên lòng được hết, nửa đêm rồi mà cô ta còn đi đi lại lại trong phòng chưa thể ngủ được.

Kiều Nguyệt Dung lo lắng đi tới đi lui trong lòng, miệng lẩm bẩm “Sao lại như thế được chứ? Khó khăn lắm mới đuổi cổ được Kiều Tâm Vũ ra nước ngoài, mới sống yên ổn có mấy năm những tưởng sẽ thuận lợi gả cho anh Nam Khánh ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Tịch gia đáng chết đó…mình phải làm sao đây?”

Kiều Nguyệt Dung ngồi phịch lên giường vẻ mặt cau có khó coi “Mình không muốn gả cho một phế nhân như thế đâu…mình không muốn chôn vùi cuộc đời với một người không rõ sống chết như thế.”

Ngay ngày hôm sau, Kiều Trạch Khương đến tìm Kiều Trí Tề uống trà đàm đạo khiến cho ông có chút kinh ngạc vì từ lúc Kiều Tâm Vũ ra nước ngoài thì ông cũng không đến Kiều Gia Trang nữa mà Kiều Trạch Khương cũng né tránh không có về nhà thờ tổ của Kiều gia thăm ông.

“Sao hôm nay con rãnh rỗi đến tìm ba uống trà vậy hả?”

Kiều Trạch Khương thở dài uống hớp trà rồi lên tiếng “Ba à, con xin lỗi ba vì những chuyện mà con đã làm cho ba không hài lòng.”

Kiều Trí Tề thở dài “Người mà con cần xin lỗi căn bản không phải là ba.”

Kiều Trạch Khương mím môi chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng “Ba à, lần này con đến tìm ba là có chuyện muốn nhờ ba ra mặt giúp đỡ cho tụi con.”

Kiều Trí Tề nhíu mày “Chuyện gì mà nghiêm trọng đến độ ba phải ra mặt thì mới được vậy hả? Con đã gây ra chuyện gì lớn lắm sao?”

Kiều Trạch Khương thở dài “Con không có gây chuyện gì cả nhưng lần này rắc rối tự tìm đến nhà mình đó ba à.”

“Là chuyện gì?”

Kiều Trạch Khương chần chừ rồi lên tiếng “Dạ thưa ba, chuyện là mấy hôm trước người của Tịch gia đột nhiên đem sính lễ nhà con nói là muốn hỏi cưới Kiều tiểu thư cho Tịch đại thiếu gia của bọn họ. Nhưng mà ba cũng biết đó Tịch đại thiếu gia kia từ nhỏ đã là người thức vật rồi làm sao mà để cho Nguyệt Dung gả cho một phế nhân không rõ sống chết như thế được chứ. Ba và Tịch lão gia trước đây đều từng phục vụ trong quân đội còn từng là bạn bè của nhau vì vậy con muốn nhờ ba ra mặt nói vài lời với Tịch lão phu nhân để bà ấy buông tha cho Nguyệt Dung nhà mình.”

Kiều Trí Tề nghe những lời mà Kiều Trạch Khương nói thì lại có suy nghĩ khác, mấy hôm trước Kiều Tâm Vũ đã về nước và đến thăm ông rồi, ông muốn nhân cơ hội này để Kiều Nguyệt Dung gả đến Tịch gia luôn như vậy thì Kiều Tâm Vũ có thể danh chính ngôn thuận trở về nhà mà không cần phải đụng mặt đứa em gái không có chút quan hệ huyết thống đó rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.