Chương trước
Chương sau


Kiều Tâm Vũ mở cái hộp trang sức ra bên trong là một bộ trang sức vô cùng đầy đủ gồm có một sợi dây chuyền có mặt kim cương màu xanh biển hình lục giác, một cái nhẫn và một cái vòng tay cũng đính kim cương xanh cùng bộ.

Tiểu Lê lần đầu tiên nhìn thấy những món trang sức đắc tiền như thế này liền kêu lên “Woa đẹp quá à.”

Từ lúc về Tịch gia làm dâu thì Kiều Tâm Vũ thường xuyên được Cao Đàn Hương và Tịch Kỳ Phong tặng kim cương nên không còn quá bất ngờ nữa.

“Sau này khi mình kiếm được nhiều tiền rồi sẽ tặng cho cậu một bộ được không?”

Tiểu Lê nghe vậy thì liền cảm kích Kiều Tâm Vũ “Mình cảm ơn cậu nha nhưng mình không cần kim cương đắc đỏ như thế này đâu chỉ cần chúng ta được sống vui vẻ là quá tốt rồi.”

“Uhm”

Tiểu Lệ giúp Kiều Tâm Vũ đeo bộ trang sức bằng kim ***** *** người, lúc này thì cô hoàn toàn ra dáng một thiếu phu nhân thượng lưu, khí chất đều hơn người.

Sau khi chuẩn bị xong thì cũng sắp đến giờ rồi nên Kiều Tâm Vũ đi xuống dưới sảnh gặp Bạch Long “Chúng ta đi thôi.”

Bạch Long gật đầu “Dạ được ạ.”

Bên phía Cao Đàn Hương và Tịch Kỳ Phong cũng đã lên xe để đến khách sạn Phương Đông rồi, Hắc Long làm tài xế chính.

Do khoảng cách từ trụ sở công ty Tinh Lạc đến khách sạn Phương Đông gần hơn so với biệt thự Tịch gia nên Kiều Tâm Vũ đến nơi trước, cô đi vào cùng Bạch Long thì bị nhân viên bên khách sạn chặn lại ngay cửa ra vào.

“Xin mời tiểu thư xuất trình thiệp mời ạ.”

Kiều Tâm Vũ không hề biết chuyện phải xuất trình thiệp mời thì mới được vào tham dự hôn lễ của Tịch Thiếu Kiệt nên có chút ngỡ ngàng, cô tỏ vẻ khó xử lên tiếng đáp “Xin lỗi, tôi không mang theo thư mời nhưng mà tôi là người nhà của Tịch nhị thiếu.”

Cô nhân viên kia nhìn Kiều Tâm Vũ một lượt từ đầu tới chân rồi tỏ vẻ khinh khi “Dạo này nhiều người mặt dày thật dám tự xưng là người nhà của Tịch nhị thiếu, người nhà kiểu gì mà ngay cả thiệp mời cũng không có đúng là tức cười mà.”

Cô lễ tân còn lại cũng bắt đầu lên tiếng chăm chọc “Đừng nghĩ cô thuê một bộ trang phục đắc tiền mặc lên người thì có thể trở thành tiểu thư thượng lưu nha, bớt ảo tưởng lại đi.”

Bạch Long nghe vậy liền nổi điên lên trợn mắt lên tiếng hỏi “Có biết người đứng trước mặt hai cô là ai không mà dám lên tiếng đòi thiệp mời hả?”

Cô lễ tân bên khách sạn Phương Đông nghe vậy chỉ nhếch môi cười tỏ thái độ khinh thường Kiều Tâm Vũ “Xin thứ cho tôi nói thẳng, hôm nay là hôn lễ của Tịch thiếu gia và Đàm tiểu thư cho nên bên Tịch gia đã bao nguyên khách sạn Phương Đông này luôn rồi, khách mời của bên tập đoàn Tịch Thị và Đàm Thị đều là người của giơi thượng lưu vì vậy những người không có thiệp mời chứng tỏ đẳng cấp không xứng tham dự tiệc này.”

Bạch Long nghe vậy thì tức đến nghẹn họng, anh trừng mắt nhìn cô lễ tân rồi lên tiếng “Tôi nói cho kẻ mù như cô biết người đang đứng trước mắt cô đây là đại thiếu phu nhân của Tịch gia đó, cô đúng là ăn gam hùm rồi mới dám đứng ở đây nói những lời coi thường cô ấy như thế đấy.”

Cô nhân viên lễ tân tiếp tục lên tiếng cà khịa Kiều Tâm Vũ “Ôi trời đại thiếu phu nhân của Tịch gia sao, tôi nghe mà sợ quá cơ, ai mà chẳng biết Tịch đại thiếu gia là kẻ tàn phế sao mà kết hôn được, các người tính ở đây lừa gạt ai vậy hả?”

Cô lễ tân còn lại cũng hùa theo “Phải đó, mạo danh không làm lại đi mạo danh vợ của Tịch đại thiếu gia đúng là tức cười mà, đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.”

Kiều Tâm Vũ nghe vậy chỉ khẽ nhếch môi mỉm cười thầm nghĩ [Không biết đứa nào mới ngu còn tỏ ra nguy hiểm đây, cái thể loại này chết cũng không biết tại sao là rất đáng.]

Bạch Long còn tính hơn thua với hai cô nhân viên lễ tân kia thì Kiều Tâm Vũ kéo tay anh lại “Thôi đi Bạch Long à, bọn họ đã cố tình làm khó rồi anh có nói gì cũng vậy thôi.”

Bạch Long cau mày “Bọn họ dám nói lời coi thường thiếu phu nhân như thế thì đúng là chán sống rồi mà.”

Xe của Kiều gia đến, Kiều Trạch Khương, Triệu Lệ Quỳnh và Kiều Nguyệt Dung cùng bước xuống xe.

Xe của Đoàn gia cũng vừa đến, Đoàn Hoàng Minh, Chu Tiểu Khiết và Đoàn Nam Khánh cùng bước xuống xe.

Kiều Nguyệt Dung vừa nhìn thấy gia đình bên Đoàn gia liền vui vẻ lên tiếng “A anh Nam Khánh, thật là trùng hợp.”

Đoàn Hoàng Minh và Kiều Trạch Khương lên tiếng chào hỏi nhau làm quen vì dù sao hai đứa nhỏ của hai bên gia đình cũng đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, tuy nhiên thái độ của Chu Tiểu Khiết đối với Triệu Lệ Quỳnh lại rất xa cách không có cảm tình.

Triệu Lệ Quỳnh cũng chẳng muốn nói chuyện với Chu Tiểu Khiết nên đưa mắt quan sát cảnh bên ngoài khách sạn Phương Đông thì đột nhiên lại nhìn thấy Kiều Tâm Vũ đang đứng trước cửa vào.

Triệu Lệ Quỳnh liền thốt lên “Kia chẳng phải là Tâm Vũ sao? Nó đến đây làm cái gì vậy kìa?”

Mọi người nghe thấy giọng của Triệu Lệ Quỳnh vang lên liền đồng loạt nhìn về hướng của Kiều Tâm Vũ đang đứng.

Kiều Nguyệt Dung nhìn thấy Kiều Tâm Vũ đang bị lễ tân làm khó liền sải bước đi đến chỗ cô rồi giả lả thân thiết lên tiếng “Kìa chị, thật không ngờ lại gặp chị ở đây.”

Kiều Tâm Vũ quay người lại vừa vặn nhìn thấy những con người mà cô không muốn gặp nhất nhưng vẫn tỏ vẻ thờ ơ như không hề quen biết.

Kiều Nguyệt Dung lại lên tiếng hỏi “Chị đến đây có chuyện gì sao?”

Bạch Long lên tiếng đáp thay Kiều Tâm Vũ “Thiếu phu nhân nhà tôi đến đây để dự hôn lễ của Tịch Thiếu Kiệt và Đàm Duệ Linh.”

Kiều Nguyệt Dung thừa biết hôn lễ này mời rất nhiều gia đình thượng lưu ở Nam Giang tham dự nhưng trong thiệp mời có để rõ khi tham dự phải cầm theo thư mời mới được vào, cô ta nhìn Kiều Tâm Vũ không có cầm thiệp mời trên tay thì liền lấy điểm yếu đó ra chăm chọc.

“Ô hình như chị quên mang thiệp mời rồi hả?”

Đoàn Hoàng Minh tỏ vẻ châm chọc “Quên mang hay là không được mời nhưng vẫn cố tình muốn vào buổi tiệc thượng lưu để tìm con mồi ngon thì còn phải xem lại.”

Đoàn Nam Khánh thấy có mặt của Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh ở đó nên liền chen vào “Ba à, Tâm Vũ là chị gái nuôi của Nugyệt Dung đều là người nhà cả mà, nếu như cô ấy quên mang thiệp mời thì có thể vào chung với chúng ta được mà.”

Kiều Nguyệt Dung liền quay sang nói khẽ với Triệu Lệ Quỳnh “Mẹ à, cho chị vào cùng chúng ta thì cũng không sao nhưng mà con sợ chị sẽ gây chuyện như lúc sinh nhật mẹ thì chúng ta mất hết mặt mũi với giới thượng lưu đó ạ.”

Triệu Lệ Quỳnh nghe vậy liền lên tiếng “Ai cho cô ta vào cùng thì cho chứ Kiều gia chúng tôi không có dẫn cô ta đi chung nhé.”

Đoàn Hoàng Minh cũng lên tiếng “Đoàn gia chúng tôi cũng không quen biết cô gái này.”

Kiều Nguyệt Dung lại lên tiếng chăm chọc Kiều Tâm Vũ “Chị à cho dù trước đây chị và Tịch nhị thiếu từng có thời gian yêu nhau thật nhưng mà hiện tại anh ấy đã có người mới rồi chị cũng đã kết hôn hà tất phải tự làm khổ mình như thế.”

Kiều Tâm Vũ nghe Kiều Nguyệt Dung nói vậy liền cong môi mỉm cười đáp “Tôi có làm gì thì cũng không có sai người tráo kiếm giả thành thật để hại người như cô đâu.”

Kiều Nguyệt Dung nghe nhắc đến vết nhơ đó trước mặt mọi người thì cảm thấy mặt mình nóng lên, cô ta giả lả “Chuyện đó em cũng đã nộp phạt và công khai xin lỗi rồi mà.”

“Cô xin lỗi nhưng Tô Cẩn và tôi đã tha thứ đâu, xin lỗi kiểu cô thật sự không có một chút lòng thành nào cả.”

Triệu Lệ Quỳnh sợ mất mặt với bên Đoàn gia nên lên tiếng oán trách Kiều Tâm Vũ “Con người cô sao mà hẹp hòi quá vậy chuyện cũng chẳng có gì và đã qua lâu rồi hà tất phải đào bới lên làm gì cho mất vui chứ.”

Kiều Tâm Vũ quay sang Triệu Lệ Quỳnh rồi lên tiếng “Đúng rồi đối với bà thì chuyện chẳng có gì hết tại vì người bị đâm đâu phải là con gái của bà, nếu đổi lại người bị đâm hôm đó là Kiều Nguyệt Dung thì bà đâu có bình tĩnh đến vậy mà điên cuồng lật tung cả Nam Giang này lên để tìm kiếm thủ phạm tống cổ vào tù rồi.”

Triệu Lệ Quỳnh hậm hực “Mày…mày.”

Đoàn Hoàng Minh sợ rằng tiếp tục đôi co thì sẽ càng mất mặt nên lên tiếng “Thôi mặc kệ cô ta đi, mọi người vào trong dự tiệc đi hơi đâu mà đứng đây đôi co với một đứa nhà quê như cô ta chứ.”

Kiều Nguyệt Dung và Đoàn Nam Khánh đưa thiệp mời cho lễ tân, hai cô nhân viên này liền vui cười niềm nở.

“Dạ mời các vị bên Kiều gia và Đoàn gia vào trong ạ.”

Cô nhân viên lễ tân còn lại tiếp tục lên tiếng công kích Kiều Tâm Vũ “Cứ ngỡ là cô cũng có chút quan hệ với Kiều gia và Đoàn gia thì họ có thể mũi lòng cho cô đi ké vào nhưng nhìn mà xem người ta cao sang bao nhiêu thì cô lại thấp hèn bấy nhiêu, đúng là đến đây làm trò cười cho thiên hạ mà.”

Một màn Kiều gia và Đoàn gia coi thường Kiều Tâm Vũ cộng thêm thái độ khinh người của hai nhân viên lễ tân bên khách sạn Phương Đông đều bị Cao Đàn Hương và Tịch Kỳ Phong nhìn thấy hết.

Tịch Kỳ Phong bước qua đứng bên cạnh của Kiều Tâm Vũ rồi lạnh lùng lớn tiếng nói “Cô vừa nói ai thấp hèn vậy hả?”

Cao Đàn Hương cũng nhíu mày tỏ vẻ tức giận gằng giọng hỏi “Đúng đó cô vừa nói ai thấp hèn hả?”

Cô nhân viên lễ tân kia nhìn thấy Cao Đàn Hương và Tịch Kỳ Phong xuất hiện thì liền tỏ thái độ cung kính bởi vì một người là chủ Tịch gia còn một người là chủ tịch tập đoàn Kình Long thân thế thâm sâu khó lường.

Cô nhân viên ban nãy vừa mới dùng những lẽ nhạo báng Kiều Tâm Vũ vẫn còn chưa biết đại họa sắp đổ xuống mà vẫn chỉ tay về phía của Kiều Tâm Vũ rồi lên tiếng đáp “Dạ thưa Tịch lão phu nhân và Vin tổng tôi không có ý dám nói hai vị đâu ạ xin hai vị đừng có hiểu lầm mà tội nghiệp cho tôi. Tôi là nói cô gái này đúng là mặt dày bản thân thấp hèn không có thiệp mời mà vẫn ngoan cố muốn vào trong dự tiệc của Tịch thiếu nên tôi chính là đang nói cô ta thấp hèn ạ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.