Kiều Tâm Vũ khẽ rủ mắt “Để lần khác rồi mình cùng đi ăn được không? Em thấy không được khỏe nên muốn về nhà nghỉ sớm.”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy liền đưa tay sờ lên trán của Kiều Tâm Vũ “Em không có sốt, em thấy không khỏe chỗ nào hay là anh đưa em đến bệnh viện khám nha.”
Kiều Tâm Vũ xua tay “Không cần đâu, vừa nãy bị Tịch Thiếu Kiệt chạm vào người nên không thoái mái muốn đi tắm thôi mà.”
Tịch Kỳ Phong lái xe đi, anh chần chừ hồi lâu rồi lên tiếng hỏi “Vì chuyện bị hãm hại trong quá khứ mà em bắt đầu ghét cảm giác thân mật với người khác giới sao?”
Kiều Tâm Vũ không lên tiếng trả lời nhưng vẫn gật đầu phản hồi Tịch Kỳ Phong.
Tay của Tịch Kỳ Phong để trên vô lăng nắm chặt lại anh thầm tự trách bản thân mình, nếu như lúc đó anh có thể xuất hiện chịu trách nhiệm với Kiều Tâm Vũ thì thời gian qua cô đã không phải sống khổ sở như thế rồi cũng không bị vướng ngại về tâm lý như thế trong suốt mấy năm qua rồi.
Tịch Kỳ Phong suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng “Tâm Vũ à, chúng ta kết hôn cũng lâu rồi nhưng vì lịch trình của cả hai đều bận rộn nên chưa đi hưởng tuần trăng mật được, hẹn trước chi bằng đúng thời điểm hôm nay rãnh chúng ta đi chơi luôn đi.”
Kiều Tâm Vũ tỏ vẻ kinh ngạc “Hả? Bây giờ đi luôn sao?”
Tịch Kỳ Phong gật đầu “Uhm, bây giờ đi luôn.”
Kiều Tâm Vũ dở khóc dở cười “Nhưng mà chúng ta chưa chuẩn bị gì hết, đột nhiên bảo đi du lịch thì biết đi đâu bây giờ chứ?”
Tịch Kỳ Phong liền đáp lại “Cần gì phải chuẩn bị chỉ cần anh và em đi chung là được rồi, hai ngày tiếp theo là cuối tuần anh sẽ nói Bạch Long sắp xếp lịch trình lại cho em dời các lịch hoạt động sang tuần hết được không? Bên dự án nhà hát Thượng Huyền cũng đã ổn định rồi lại có Ảnh Long giám sát nên anh có thời gian đi cùng em.”
Kiều Tâm Vũ cảm thấy thời gian qua bản thân mình cũng đã cố gắng rất nhiều rồi nên tự cho bản thân mình chút thời gian nghỉ ngơi nên gật đầu đồng ý “Được, chúng ta đi biển được không? Em muốn được ngắm mặt trời mọc.”
Tịch Kỳ Phong khẽ cười đáp “Được, vậy chúng ta đi biển.”
Tịch Thiếu Kiệt đi vào lễ đường cùng Đàm Duệ Linh, trông hai người rất là đẹp đôi khiến cho mọi người đều ngưỡng mộ.
Người ngoài ai cũng nói Tịch Thiếu Kiệt và Đàm Duệ Linh là một cặp trời sinh nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết không phải như thế.
Tịch Thiếu Kiệt thầm nghĩ [Không cưới được cô ấy làm vợ cả đời này cưới ai cũng như nhau chẳng có gì khác biệt cả.]
Đàm Duệ Linh thầm nghĩ [Em biết là anh không yêu em nhưng mà em tin là mình có khả năng làm cho anh yêu em.]
Cao Đàn Hương nhìn Tịch Thiếu Kiệt có nét rất giống với Tịch Minh thì không khỏi thở dài trong lòng [Phải chi thằng bé Thiếu Kiệt cũng là con trai của Tuyền Lâm thì tốt biết mấy, mình biết thằng bé Thiếu Kiệt này không xấu tính như mẹ của nó nhưng lại không thể chấp nhận nó được bởi vì như thế là không công bằng với Kỳ Phong.]
Tịch Kỳ Phong lái xe khoảng một tiếng đồng hồ thì đến biển, anh và Kiều Tâm Vũ đi vào một khách sạn cao cấp cao 75 tầng - đây cũng là một doanh nghiệp thuộc quản lý của Kình Long về mảng du lịch.
Tầng cao nhất là một căn penthouse dành riêng cho Tịch Kỳ Phong mỗi khi anh đến đây du lịch nên anh và Kiều Tâm Vũ sử dụng thang máy chuyên dụng đi lên, tầng này chỉ có quản lý khách sạn và Tịch Kỳ Phong có thẻ quét đi lên được mà thôi.
Lúc thang máy lên đến tầng 30 thì Tịch Kỳ Phong quay sang hỏi Kiều Tâm Vũ “Em có cảm giác bị ù tai chưa hả?”
Kiều Tâm Vũ gật đầu đáp “Uhm có.”
“Cố chịu một chút lên càng cao sẽ càng hơi khó chịu một chút.”
Cuối cùng thang máy cũng dừng lại ở tầng 75, Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ bước ra ngoài, anh lên tiếng hỏi “Cảm thấy thế nào hả?”
“Hơi khó chịu nhưng mà cũng vui xem như đây là một trãi nghiệm mới.”
Tịch Kỳ Phong mở cửa căn penthhouse của mình đi vào trong mở đèn lên, Kiều Tâm Vũ cảm thấy căn hộ này cực kỳ xa hoa tráng lệ, một phần vách toàn bằng kính có thể nhìn thấy cả thành phố biển về đêm lấp lánh ánh đèn rực rỡ còn có thể thấy được những chiếc thuyền bé xíu xiu ngoài khơi xa đang đánh bắt cá nữa.
“Đẹp quá” Kiều Tâm Vũ suýt xoa thốt lên.
“Nếu em thích sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đây nghỉ dưỡng.”
Tịch Kỳ Phong mở cửa đi ra ban công gió liền thổi vào rất là mát, ban công được xây nhô ra ngoài thành một khoảng sân rộng có trồng nhiều hoa vô cùng lãng mạn xung quanh có kính bao lại để đảm bảo an toàn, chỉ mở một phía phần phía trên để gió lùa vào thôi.
Ở giữa vườn hoa ngoài ban công có một chiếc bàn gỗ chạm khắc với hai chiếc ghế cao, chỗ này mà hẹn hò hoặc cầu hôn thì đúng là rất lãng mạn luôn.
“Cả buổi tối nay chúng ta vẫn chưa ăn gì hết anh mời em ăn tối được không Tâm Vũ?”
Kiều Tâm Vũ cảm thấy Tịch Kỳ Phong đã có lòng như thế nên không nở từ chối cô gật đầu “Uhm được nói thật lòng là em cũng cảm thấy hơi đói rồi.”
Vừa lúc đó thì có tiếng gõ cửa phòng, nhân viên của khách sạn đẩy theo một xe đồ ăn toàn những món cao cấp đem vào rồi dọn từng món lên chiếc bàn ở giữa vườn hoa.
Sau khi xong việc hai nhân viên cúi đầu lên tiếng “Chúc vin tổng và tiểu thư ngon miệng” rồi lẳng lặng rời khỏi.
Tịch Kỳ Phong kéo ghế ra cho Kiều Tâm Vũ rồi mới ngồi xuống đối diện cô, hai người cùng ăn tối trong không khí rất lãng mạn, bên nhân viên còn chuẩn bị một chai rượu vang nữa nên anh khui ra rót vào ly.
“Uống một chút rượu lát nữa cho dễ ngủ.”
Kiều Tâm Vũ vốn là con sâu rượu nhưng mà sau khi về Nam Giang xảy ra quá nhiều chuyện nên không có thời gian mà chìm đắm trong men say do đó hôm nay cô bung xỏa thoải mái “Được, em uống cùng anh, lâu lắm rồi không được uống rượu rồi.”
Lúc ban đầu Tịch Kỳ Phong và Kiều Tâm Vũ vốn chỉ tính uống hết chai rượu vang do nhân viên khách sạn chuẩn bị thôi nhưng rốt cuộc cảm thấy không đủ, anh vào tủ rượu trong nhà lấy thêm mấy chai rượu mạnh ra nữa rồi hai người cùng uống.
Kiều Tâm Vũ uống một lúc thì say nên mặt cô phơn phớt hồng, lý trí cũng chẳng còn tỉnh táo nữa “Anh biết không, em không bao giờ say đâu, uống tiếp đi.”
Tịch Kỳ Phong khẽ lắc đầu mỉm cười thầm nghĩ [Thật không ngờ lúc cô ấy say lại là bộ dáng đáng yêu như thế này.]
“Tâm Vũ à, em thật sự hết yêu Tịch Thiếu Kiệt rồi sao?”
Kiều Tâm Vũ gật đầu “Phải, ngay cả Đoàn Nam Khánh từng yêu sâu đậm ngỡ rằng cả đời không thể quên cuối cùng vẫn phải quên đi mà thôi.”
Tịch Kỳ Phong đứng dậy bước qua ngồi xuống bên cạnh của Kiều Tâm Vũ đỡ cô tựa đầu vào vai mình, anh biết cô say lắm rồi nên lên tiếng hỏi “Tâm Vũ nếu như anh là người năm năm trước lấy đi lần đầu tiên của em thì em có ghét anh không hả?”
Kiều Tâm Vũ không còn tỉnh táo nữa cô quay sang nhìn Tịch Kỳ Phong đưa hai tay lên chạm vào má anh rồi khẽ cười dịu dàng lên tiếng “Nếu như người đó là anh thì tốt quá rồi Kỳ Phong, giá mà em gặp anh sớm hơn một chút thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi…nhưng mà chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi sớm muộn gì cũng phải kết thúc.”
“Xin lỗi vì đã không xuất hiện trong cuộc đời em sớm hơn Tâm Vũ à.”
Tịch Kỳ Phong nhìn Kiều Tâm Vũ trong đầu thầm nghĩ [Hợp đồng hôn nhân giữa anh và em sẽ không bao giờ kết thúc được, em mãi mãi phải là vợ của Tịch Kỳ Phong này.]
Kiều Tâm Vũ say lắm rồi tay cô cầm ly rượu lên “Uống tiếp đi, em vẫn chưa say mà.”
Tịch Kỳ Phong giật lấy ly rượu trên tay của Kiều Tâm Vũ để lại trên bàn “Em say lắm rồi anh đưa vào trong ngủ nha.”
Tịch Kỳ Phong bế Kiều Tâm Vũ lên đưa cô đi vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, cô đột nhiên kéo anh lại rồi nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng giọng ngọt ngào lên tiếng “Anh có thể mãi mãi đừng rời xa em được không Kỳ Phong, em biết em đòi hỏi như vậy là rất ích kỷ bởi vì chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng…nhưng anh không hiểu được cảm giác của một người sống lâu ngày trong bóng tối đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mặt trời sẽ không muốn trở lại trong bóng tối nữa.”
Những lúc say người ta thường sống thật nói ra những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình, Tịch Kỳ Phong lại cảm thấy rất vui vẻ vì câu nói này của Kiều Tâm Vũ.
Tịch Kỳ Phong nắm lấy tay của Kiều Tâm Vũ rồi lên tiếng dỗ dành cô “Được, anh mãi mãi sẽ không rời xa em đâu Tâm Vũ à, anh hứa anh mãi mãi là ánh mặt trời chiếu sáng cuộc đời tâm tối của em.”
Kiều Tâm Vũ đột nhiên rơi nước mắt, cô vòng tay ôm lấy Tịch Kỳ Phong rồi nhướng người hôn lên môi anh.
Tối nay Kiều Tâm Vũ mặc một chiếc đầm ôm sát cơ thể khoe những trọn những đường cong cơ thể, áo lại là dạng cúp ngực nên từ nãy giờ Tịch Kỳ Phong đã cố kìm chế bản thân không đi quá giới hạn lắm rồi nhưng nụ hôn này của cô như một giọt nước tràn ly vậy, anh cũng hơi say rồi nên mượn rượu làm càng một đêm vậy.
Tịch Kỳ Phong nâng bàn tay rắn chắc lên, khẽ vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Kiều Tâm Vũ, động tác rất nhẹ nhàng, giống như bây giờ anh đang chạm vào một thứ bảo vật trân quý mỏng manh nếu như không cẩn thận thì sẽ vỡ tan mất vậy.
Dưới sự vuốt ve của Tịch Kỳ Phong, thân thể của Kiều Tâm Vũ đột nhiên run lên, tốc độ tim đập tăng nhanh, lông mi run rẩy.
Cả người Tịch Kỳ Phong tuy rằng đã bị dục hỏa thiêu đốt, thế nhưng anh vẫn rất tôn trọng Kiều Tâm Vũ, anh sợ là mình làm càng lúc say thì được nhưng lúc cô tỉnh dậy thì sẽ ghét mình nên khàn khàn thì thầm vào tai của cô “Anh muốn em, anh có thể không hả Tâm Vũ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]