Loay hoay đến ngày cuối tuần cả hai được nghỉ ở nhà một hôm. Hôm nay, bà Doãn cùng với nhóm bạn đi làm thiện nguyện ở cô nhi viện, chị Mạn thì xin phép nghỉ bữa trưa và chiều để đưa hai con đi chơi, nên chỉ có Doãn Đức Vịnh và Phương Triều Anh ở nhà trông coi.
Cả ngày, cả hai đều quẩn luẩn bên nhau, tuy có nhiều cuộc hẹn nhưng cảm thấy đối phương vẫn quan trọng hơn nên đã từ chối, để được ở gần trọn vẹn một ngày.
Hiện tại đã hơn ba giờ chiều, Phương Triều Anh và Doãn Đức Vịnh cùng ngồi ở sofa vừa lướt xem điện thoại vừa trò truyện. Lúc này, cô ôm cổ anh nũng nịu, lên tiếng:
" Anh muốn ăn món gì, em sẽ nấu bữa tối."
" Em biet ทลิ่น khong ma gianh ทลิ่น?"
" Sao không chứ? Anh khinh thường em đấy à? Em mới học được vài món, chính là mẹ Doãn đích thân chỉ dạy em
day."
Ngón tay đang lướt trên màn hình điện thoại của Doãn Đức Vịnh bổng dưng dừng lại, khoảng ba giây sau thì hạ tầm mắt nhìn xuống, hai đôi mắt giao nhau thấu rõ tình cảm và sự ngọt ngào từ đối phương.
Sau đó, anh hôn vào gò má của Triều Anh một cái, mỉm cười rồi lên tiếng:
"Em muốn nấu thì nấu đi, nhưng làm hai món đơn giản thôi, mẹ bảo ăn bên ngoài với bạn."
Phương Triều Anh trở nên hớn hở thích thú và vui sướng, vốn dĩ bữa sáng với bữa trưa Doãn Đức Vịnh cứ giành xuống bếp, nên cô không có cơ hội trổ tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-hop-dong-minh-yeu-nhau-nhe/3623421/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.