"Em có nhớ những chuyện mình đã nói đêm qua không?"
Nhắc đến chuyện ấy, da mặt của Phương Triều Anh bỗng chốc đỏ lựng, đôi mắt xao động ngại ngùng.
Tuy là cô không nhớ hết tất cả mọi việc, nhưng vụn vặt vài câu từ ' tôi muốn uống rượu'' khó chịu ~ ' và cô hay gọi tên anh 'Doãn Đức Vịnh', với lại cô nhớ hình như mình có khóc...
Quan sát thấy Phương Triều Anh lặng thing không nói, anh lại nổi hứng trêu chọc, lên tiếng:
"Em bảo là anh rất đẹp trai, nói em thích anh và cho rằng anh thích Thái Đình. Còn nói anh là của em, sau này không cho anh quan tâm chị ấy, không cho anh đến gần Thái Đình hay tiếp xúc,... "
Những câu nói đầu tiên, đôi mắt của Triều Anh đã sớm căng tròn cả kinh, sau đó phản ứng xoay lại bụm miệng của Doãn Đức Vịnh, khuôn mặt phụng phịu e thẹn rõ ràng.
"Em không có nói, anh không được bịa chuyện vu khống! "
Lông mày của Doãn Đức Vịnh khẽ nhếch, bàn tay nâng lên gỡ bàn tay của Triều Anh ra khỏi, nét mặt sau đó thay đổi nhanh chóng giả vờ buồn rầu, hỏi lại:
"Em không thích anh sao? Chắc vậy nên mới bảo anh hãy quên chuyện đêm qua, còn muốn ly hôn thậm chí là đẩy anh cho chị Thái Đình để em tự do đúng không?
- Ừ, nếu em muốn ly hôn thì ly hôn, nói với ba mẹ hai bên lý do gì cũng được, anh không chung thủy lăng nhăng cũng chẳng sao cả,..."
Phương Triều Anh lần nữa đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-hop-dong-minh-yeu-nhau-nhe/3623416/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.