“ Em thích anh..nhưng anh thích Thái Đình...huhu...anh thích chị ấy....”
Doãn Đức Vịnh bật cười, mặc cho Phương Triều Anh nức nở đáng thương, tâm trạng hiện tại phấn khích vô cùng.
“ Ai bảo với em, anh thích Thái Đình? Người anh thích là em! Nên không khóc nữa nhé! ”
Anh thích Thái Đình...hức...anh thích chị ấy...hức... "
“ Không thích, hiện tại anh không có thích Thái Đình.
"
Doãn Đức Vịnh đưa tay vuốt ve cưng nựng gò má, kiên nhẫn dỗ dành một cô gái đã hai mươi ba tuổi. Sau đó, khi thấy cô có phần ổn định và ngoan ngoãn, nên anh đã đỡ cho nằm xuống giường, nhỏ nhẹ lên tiếng:
“ Ngoan, nằm xuống đi ngủ, đừng quậy nữa! ’
Thế nhưng, Phương Triều Anh lúc này lại chuyển sang nũng nịu, nhất quyết ôm chặt cần cổ của Doãn Đức Vịnh không cho anh đứng thẳng người lên, khuôn mặt lẫn đôi môi đều vô cùng gần kề sắp sửa va chạm, hơi thở của cả hai hiện tại đã xoắn xuýt vào nhau.
Lúc này, yết hầu của anh bất giác chuyển động trượt lên hạ xuống, tầm mắt di chuyển đến đôi môi căng mộng ấy, đồng tử đen láy kia cũng dao động trông thấy.
‘Buông tay ra nào, để anh đi pha trà giải rượu cho em nhé, ngoan!”
Vừa nói, Doãn Đức Vịnh vừa gỡ tay của Triều Anh ra khỏi. Anh sợ cứ tiếp tục va chạm da thịt thế này mình sẽ mất kiểm soát, có thể lợi dụng bất cứ điều gì nhưng chuyện kia sẽ không, phải nhận một lời đồng ý lúc cô tỉnh táo nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-hop-dong-minh-yeu-nhau-nhe/3623410/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.