Reng reng reng...
Trùng hợp lúc này điện thoại của Phương Triều Anh reo vang trong túi xách được Giang Vũ Thư đang cầm. Bất giác, cô ấy và Lạc Yến Dung nhìn nhau, dường như trong suy đoán của họ cũng giống nhau, chính là Doãn Đức Vịnh.
‘Cậu có nghĩ là người mà tớ đang nghĩ không?”
Giang Vũ Thư cười nhẹ, hỏi lại:
“ Cậu nghĩ là ai?
Và rồi, Lạc Yến Dung lại bày trò, lên tiếng:
“ Một, hai, ba chúng ta cùng nói nè.
"
"OK."
"
'Một, hai, ba...Doãn Đức Vịnh. - “ Doãn Đức Vịnh.”
Quả nhiên, cả hai có cùng dự đoán, trở nên vui vẻ bật cười khanh khách mặc cho điện thoại Triều Anh đang reo và người đầu dây bên kia nóng lòng cực độ.
Lúc này, Giang Vũ Thư gấp gáp lấy ra từ túi xách của Phương Triều Anh. Bởi do cuộc gọi sắp kết thúc, nên cô ấy trước tiên bấm nghe, sau đó mới quay màn hình về phía Lạc Yến Dung, hiển thị dòng chữ được lưu là “ tên đáng ghét”.
Vũ Thư lí nhí nói:
“ Cậu nói đi.
Yến Dung gật đầu, sau đó hắng giọng vài cái, lên tiếng:“A lô.”
Ở bên đây, chân mày Doãn Đức Vịnh thoáng chút chau chặt, vốn dĩ nhận ra giọng nói này không phải của Phương Triều Anh nhưng là một giọng nói nữ tính, nếu là nam nhân thì chắc có lẽ... 2)
Sau đó, anh điềm tĩnh lên tiếng:
“ Cho hỏi cô là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của Triều Anh?”
"
“ Tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-hop-dong-minh-yeu-nhau-nhe/3620938/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.