Chương 277: Em quên rồi, nhưng anh thì không thể quên được.
Vài ngày sau, tang lễ của Tiêu Mỹ Ngọc được tổ chức tại một nhà thờ hẻo lánh ở ngoại ô.
Hôm đó sắc trời u ám, Tần Lệ Phong xuống xe, mặc một thân màu đen.
Trên bãi cỏ xanh tươi, hàng chục người tụ tập thành từng hàng một, đều là bạn bè của nhà họ Tiêu.
Tiêu Trình đứng bên cạnh mộ Tiêu Mỹ Ngọc, trước mặt hàng người đến chia buồn.
Tần Lệ Phong tiến về phía trước, không quan tâm đến ánh mắt tức giận xung quanh: “Kiềm chế đau thương.”
Tiêu Trình khẽ chấn động, cứng đờ ngẩng đầu lên, đột nhiên giơ nắm đấm, đấm mạnh vào mặt anh. Tần Lệ Phong không hề tránh, người ngã về phía sau, nặng nề ngã xuống bãi cỏ.
Tiêu Trình tức giận, lại giơ nắm đấm lên muốn đánh tiếp, nhưng lại bị người bên cạnh kịp thời ngăn lại.
Mọi người có mặt đều xôn xao, thư ký vội vàng ngồi xuống, đỡ Tần Lệ Phong.
“Cái đồ giết người này, sao mày vẫn còn mặt mũi để đến đây?”
Sắc mặt Tiêu Trình tái nhợt tràn đầy tức giận, anh ta chỉ về phía xa, nghiến răng nghiến lợi chửi mắng Tần Lệ Phong: “Mày cút đi cho tao, bắt đầu từ hôm nay, Tiêu Trình tao không có liên quan gì đến nhà họ Tần chúng mày cả.”
Tần Lệ Phong đứng lên, giơ tay lau đi vết máu ở khóe miệng, im lặng nhìn Tiêu Trình, đôi mắt đen sâu không hề có một tia cảm xúc.
Vài giây sau, anh chậm rãi quay người rời đi, trên bộ vest đen của anh tràn đầy bụi đất, nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ho-voi-chong-phuc-hac/1662173/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.