Chương trước
Chương sau
Chương 246: Tôi cứ thích tìm cô đấy.
Nói không cảm động thì là không thể, nhất là từ lúc Lục Tiểu Hy nhớ được mọi chuyện tới nay, sức khỏe của bố vẫn luôn không tốt, hàng năm đều nằm viện, cô trưởng thành đều chỉ có mẹ ở bên cạnh. Mà Lâm Huyền Vũ lại là người phụ nữ chỉ dốc hết lòng cho công việc, không hề giống với những người mẹ khác lúc nào cũng chiều chuộng yêu thương cô. Thời gian lâu dần, tính cách của Lục Tiểu Hy cũng trở nên nam tính hơn.
Thế nhưng, bây giờ cô mới cảm nhận được được người khác yêu thương chiều chuộng là loại cảm giác tuyệt vời biết bao.
Cô quyết định rồi, người anh trai này của cô đã quan tâm cô như thế thì sau này cô sẽ dính chặt lấy anh ấy. Nhưng không ngờ được rằng Lạc Thiếu Hoàng lại là người của Lục Quý, nếu để mẹ biết được thì vấn đề sẽ rất rắc rối.
Tần Lệ Phong nói: “Lạc Thiếu Hoàng đó không phải là người dễ chọc vào đâu. Em chắc chắn không có quan hệ gì với anh ta chứ?”
Yên lặng giây lát rồi Lục Tiểu Hy mới nói: “Lên giường có tính là có quan hệ không?”
“…”
Sắc mặt của Tần Lệ Phong nặng nề, thâm chí Lục Tiểu Hy còn nghe được tiếng nghiến răng kèn kẹt của anh. Cô ta hít thở thật khẽ, nhưng sự thật ra sao thì cô ta cũng không nói.
Lúc lâu sau, Tần Lệ Phong nói: “Sau này cách xa anh ta ra một chút.”
Lâm Huyền Vũ đối xử với một mình anh là đủ rồi, anh thật sự không hy vọng Lục Tiểu Hy cũng trở thành công cụ của bà ta. Trước kia, hôn ước của cô ta với Cư Hàn Quân cũng là bởi vì sự ích kỷ tham vọng của Lâm Huyền Vũ.
“Em biết rồi.” Chuyện này không cần anh nhắc nhở thì Lục Tiểu Hy cũng không ngốc tới mức tiếp tục dây dưa với tên khốn khiếp đó.
“Đúng rồi.” Lục Tiểu Hy hỏi: “Chị dâu em đâu?”
Ấn tượng của cô đối với Tô Phương Dung rất tốt, vì vậy không muốn anh với Lạc Thanh Tâm ở cạnh nhau. Nhất là lúc biết được tên khốn đó là Lạc Thiếu Hoàng thì ấn tượng với nhà họ Lạc càng không có gì tốt đẹp.
Khí ép ở bốn phía Tần Lệ Phong càng ngày càng thấp, bầu không khí cũng cực kỳ nặng nề.
“Được rồi, em biết rồi.” Lục Tiểu Hy rất thông minh không tiếp tục nói chủ đề này nữa.
Cúp điện thoại, chân mày của Tần Lệ Phong nhíu chặt. Nghĩ đến Tô Phương Dung là lòng anh lại đau nhói, khiến anh hít thở không thông.
Ngẩng đầu anh lại nhìn về phía xa xa, ở phương hướng đó có lẽ chính là vị trí của cô.
Tần Lệ Phong chủ động gọi điện thoại cho Lạc Thanh Tâm, khiến cô ta có chút bất ngờ.
Buổi trưa, đến nhà hàng đã đặt từ trước, Lạc Thanh Tâm cười tủm tỉm: “Không ngờ hôm nay tổng giám đốc lại chủ động tìm tôi? Đúng khiến người ta vừa vui mừng vừa lo sợ chứ!”
Ngồi xuống xong cô ta liền hỏi: “Chuyện mà tôi nhờ tổng giám đốc Tần điều tra thế nào rồi? Chút chuyện nhỏ này đối với anh mà nói chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Anh nhìn cô ta, chậm rãi mở miệng: “Cô tìm cô ấy làm gì? Tôi không muốn gây chuyện ra mạng người đâu.”
“Cái này thì không cần anh lo lắng. Tôi chỉ là muốn dạy dỗ lại cô ta một chút, nghĩ tới cũng chẳng phải là người biết điều, tôi phải để cô ta biết được rằng không phải người đàn ông nào cũng có thể tùy tiện chạm vào.”
Tần Lệ Phong nghe xong, khoanh hai tay lại, ngước mắt nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng nói thẳng. Người con gái này cô đừng mơ động vào cô ấy dù chỉ một chút, nếu cô động vào cô ấy thì chính là động tới tôi.”
Lạc Thanh Tâm sững sờ, sau đó bật cười nói: “Không phải chứ? Tổng giám đốc Tần, cậu chủ Tần, anh Tần à! Người con gái đó rốt cuộc là thần thánh phương nào thế? Đến cả anh cũng bị cô ta mê hoặc rồi? Tôi càng lúc càng muốn gặp cô ta hơn rồi đấy!”
“Cô ấy là ai, cô không cần quan tâm. Huống chi, chuyện tình yêu nam nữ đó đối với Lạc Thiếu Hoàng mà nói cũng chẳng phải lần đầu tiên phát sinh, cô hà tất phải cố chấp thế chứ?”
“Lúc trước có lẽ sẽ không, nhưng bây giờ anh lại bảo vệ cô ta như thế, nên tôi càng muốn biết cô ta là ai?” Lạc Thanh Tâm híp mắt, như cười như không nói: “Chắc không phải… là tình nhân đâu nhỉ?”
Cô ta rất rõ tình cảm của Tần Lệ Phong dành cho Tô Phương Dung, nếu không, không phải cô ta khoác lác thì cô ta đã sớm tóm lấy người đàn ông này rồi! Nếu không phải là tình yêu, vậy thì là bạn bè? Hoặc là người thân?
Tần Lệ Phong bình thản: “Theo tôi được biết, anh trai cô cũng đang tìm cô ấy. Cô muốn biết như thế tại sao không tự mình đi hỏi Lạc Thiếu Hoàng đi?”
Lạc Thanh Tâm bất ngờ, không vui mà mở to tầm mắt: “Anh biết rõ anh ấy sẽ không nói cho tôi biết.”
“Vậy thì đừng ôm hy vọng có được đáp án từ chỗ tôi.” Tần Lệ Phong nhìn nhìn thời gian: “Lời tôi muốn nói đã nói xong rồi, không gây phiền phức cho người khác cũng là đang giúp chính bản thân cô đấy.”
Anh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: “Đừng có quên chuyện chính, đó mới là cái mà cô cần quan tâm đấy.”
Mặt Lạc Thanh Tâm không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào anh mãi cho tới khi anh rời đi, bấy giờ cô ta mới hừ một tiếng. Không phải vì có cái mặt tiền đó thì người đàn ông như thế thật sự nhàm chán nhạt nhẽo!
Nhưng mà đã kinh động đến cả Tần Lệ Phong rồi, người con gái bên cạnh Lạc Thiếu Hoàng rốt cuộc là ai?
Cô ta nghiến răng, thế nào cũng phải tra ra cho bằng được!
Buổi chiều cô ta đi đến chỗ của Lạc Thiếu Hoàng, đúng lúc thấy anh ta đang chuẩn bị ra ngoài.
“Anh đi đâu vậy?” Cô ta mở miệng là chất vấn.
Lạc Thiếu Hoàng rất phản cảm cô ta cứ quản đông quản tây như thế này, chân mày cau lại: “Anh đi đâu cũng không cần thiết phải báo cáo với em.”
Ý thức được cô ta như này sẽ khiến anh ghét mình hơn, Lạc Thanh Tâm hít sâu, cười nói: “Người ta chỉ muốn biết thôi mà.”
“Có việc.”
Nói xong lời này anh ta bước vội vào trong thang máy, Lạc Thanh Tâm đi theo nhưng anh ta đã sớm đóng cửa thang máy lại.
Lạc Thanh Tâm tức đến mức giậm chân bình bịch, nheo mắt, lập tức tiến vào trong thang máy còn lại.
Lạc Thiếu Hoàng xuống dưới chỗ để xe, nhanh chóng khởi động xe lái rời đi, không hề để ý tới một chiếc xe đang đi theo phía sau lưng anh ta.
Lục Tiểu Hy bỏ nhà đi rồi.
Cô ấy kéo hành lý đến khách sạn, thuê một căn phòng, lôi thẻ tín dụng đưa cho đối phương. Không ngờ lại bị thông báo rằng thẻ tín dụng đã bị khóa! Cô lại đổi sang hai thẻ khác, đáp án đều như nhau.
Lục Tiểu Hy tức điên người, nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của Lâm Huyền Vũ. Nhưng như này cũng nhanh quá rồi thì phải? Vừa mới cãi nhau xong thì đã ngay lập tức bóp chết nguồn sống kinh tế này rồi.
Muốn cho cô biết tay để ép cô quay về nhà chứ gì?
Được! Cô vẫn cứ lỳ đó!
Mở ví tiền, nhìn vào tiền mặt, không quá nhiều nhưng cũng đủ để cô sống qua một khoảng thời gian.
Làm xong thủ tục vào ở, Lục Tiểu Hy nằm trên chiếc giường to lớn, nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách cầu cứu Tần Lệ Phong.
Không biết tại sao bây giờ cô ngày càng ỷ lại vào người anh cả này rồi.
Cô ta lập tức gọi điện thoại cho Tần Lệ Phong, đầu bên kia rất nhanh truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Sao thế?”
“Anh, em thiếu tiền.” Bây giờ cô ta gọi tiếng “anh”này càng ngày càng thuận miệng, hơn nữa, các loại yêu cầu thì đây cũng là lẽ đương nhiên.
Tần Lệ Phong thở dài một hơi: “Thiếu bao nhiêu?”
“Rất nhiều.”
“Có phải em gây ra tai họa gì không vậy?”
“Không có! Em nhìn trúng mấy chiếc túi hàng hiệu, muốn mua nhưng mà mẹ em không cho tiền.”
Con gái người ta mua túi xách chẳng phải là chuyện rất bình thường ư?
Ai biết được Tần Lệ Phong lại gằn giọng: “Nói, rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Người khác mua túi xách thì đúng là không có gì đáng nói, nhưng đổi lại là Lục Tiểu Hy thì lại không bình thường chút nào!
Lục Tiểu Hy nghiến răng, cuối cùng thỏa hiệp: “Thôi được rồi, em gặp tai họa rồi, em đâm phải xe của người ta, phải đền mấy trăm triệu. “
Khiến người ta không ngờ tới chính là Tần Lệ Phong lại hết sức khoái chí: “Đưa số thẻ ngân hàng cho anh.”
Thế mới đúng chứ, thế mới đúng là Lục Tiểu Hy.
Lục Tiểu Hy dở khóc dở cười, nhất định phải ép cô làm tới mức đó sao?
Gửi xong số thẻ, tin nhắn rất nhanh đã được thông báo đến, đã có gần một tỷ rưỡi trong tài khoản. Lục Tiểu Hy vui sướng nhảy liên tục ở trên giường, ôm lấy di động thơm lấy thơm để.
“Anh trai của em vạn tuế!”
Bây giờ cô mới biết, anh trai của cô chính là một vị thần! Có anh trai đúng là tốt quá đi mất.
Vẫn chưa đợi cô vui vẻ xong thì chuông cửa đã vang lên, tưởng là nhân viên phục vụ nên cô cười hi hi chạy ra mở cửa, nhưng lúc cô trông thấy người ở trước mặt thì sắc mặt lập tức biến đổi, không nghĩ ngợi gì vội vã đóng cửa lại.
Nhưng cửa lại bị một bàn tay chặn lại.
Cô tức giận nhìn anh ta: “Anh này, tôi có thể báo cảnh sát nói rằng anh quấy rối tôi đấy.”
Lạc Thiếu Hoàng cười trơ tráo, thờ ơ bước lên trên mấy bước, Lục Tiểu Hy nuốt nuốt nước bọt, có chút lo sợ mà lùi về sau hai bước, nhìn cái kiểu kia thì đoán là người ta tìm tới cửa để tính sổ đòi nợ.
Cô ho khẽ dịu giọng, rồi nói: “Ai da, người ta đều nói rằng oan gia thì nên gỡ bỏ chứ không nên buộc lại! Chẳng qua chỉ là đá anh một cái thôi mà, có phải chuyện gì to tát đâu! Nếu anh không nuốt nổi cục tức này thì tôi để cho anh đá lại đấy.”
“Cô cũng phóng khoáng quá nhỉ.”
Lạc Thiếu Hoàng đi vào trong, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô: “Được lắm Lục Tiểu Hy, vẫn chưa có người phụ nữ nào dám hạ nước cờ lưu manh đó với tôi đâu! Cô được lắm! Đàn ông lắm!”
Biết được anh ta đang nói móc mình, Lục Tiểu Hy nhìn anh ta, cười đểu giả: “Tôi đá anh mà đã gọi là lưu manh à? Thế anh lừa bịp tôi thì tính kiểu gì đây? Rõ ràng không phải lần đầu tiên mà lại cố tình giả vờ là con nít, có ý nghĩa lắm hả?”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta đổi cách nói đi.” Lạc Thiếu Hoàng ngồi xuống dưới sofa, chân dài vừa duỗi ra đã chặn hết lại đường đi: “Cô là lần đầu tiên nhỉ?”
Mặt Lục Tiểu Hy ửng hồng, di chuyển tầm mắt: “Loại chuyện này ai để ý chứ!”
“Tôi để ý.”
Cô ngẩn người, quay đầu nhìn anh ta, nhíu mày lại.
Lạc Thiếu Hoàng thong thả nói: “Ra ngoài chơi bời đều là có cùng chung nhận thức, tuyệt đối không phát sinh quan hệ, nhưng ai lại khiến tôi đụng trúng một người chứ! Vì vậy, đổi lại là tôi đến để bù đắp cho cô.”
Một tay anh ta chống cằm, nhìn cô: “Nói đi, cô muốn gì.”
“Tôi muốn anh cách xa tôi ra một chút.”
Lạc Thiếu Hoàng trầm mặt xuống: “Cô ghét tôi đến thế sao?”
“Không phải ghét không đâu, mà là cực kỳ ghét.” Lục Tiểu Hy cười vặn vẹo, nói: “Anh Lạc, nếu anh có thời gian thì đi quan tâm nhiều hơn tới những nhi đồng bị thất học đi! Tôi đã là người trưởng thành rồi, tôi có thể chịu trách nhiệm với hành động của mình, lúc nãy tôi cũng nói rồi, có phải lần đầu tiên hay không tôi không quan tâm! OK? Làm phiền anh bây giờ rời khỏi chỗ này ngay lập tức, tôi sẽ vô cùng vô cùng cảm kích anh đấy.”
Mặt của Lạc Thiếu Hoàng đen như đít nhọ nồi: “Chơi xong thì không chịu nhận đúng không?”
“…”
Lục Tiểu Hy thật sự không biết phải giải thích với anh ta thế nào.
“Sao anh cứ phải bám lấy tôi thế? Tôi cũng không cần tiền của anh, không cần anh chịu trách nhiệm, anh nói xem anh gặp được người như tôi hạnh phúc biết bao?”
Lạc Thiếu Hoàng cứng mặt, nói: “Thế thì không trùng hợp rồi, đối với tôi một lần vẫn không hề đủ.”
Lục Tiểu Hy vội lùi về sau một bước, nhìn anh ta cảnh giác: “Anh… anh có ý gì?”
“Haha.” Anh ta cười, sát lại gần cô: “Cô cho rằng đàn ông bình thường một tuần nên giải tỏa bao nhiêu lần? Vậy cô có biết hay không, lúc nào cũng phải tìm bạn giường thật sự rất phiền phức.”
“Mẹ kiếp! Anh tìm ai thì liên quan đếch gì đến tôi! Cầu xin anh đừng đến tìm tôi nữa!” Cô muốn chạy, nhưng lại bị Lạc Thiếu Hoàng ép vào tường, một tay ấn lên trên, nhìn cô chăm chú, cười yêu nghiệt: “Tôi lại cứ thích tìm cô đấy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.