Chương trước
Chương sau
Chương 219: Người phụ nữ của mình, đương nhiên là muốn hôn thì hôn thôi.
Tần Lệ Phong đưa cơm tới bên miệng Nhan Ninh, âm thanh rất nhẹ: “Ngoan, mở miệng.”
Nhan Ninh mở cái miệng nhỏ nhắn: “A.”
Thấy cô bé ăn vào, trên mặt Tần Lệ Phong không tự chủ hiện ra một nụ cười: “Nào, lại ăn một miếng.”
“A.”
“Ừ, ngoan thật.”
Tô Phương Dung ôm Nhan Ninh, cũng không kìm được nở một nụ cười. Càng nhìn Tần Lệ Phong càng thấy vừa ý.
Tần Lệ Phong không ngẩng đầu nói: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh sẽ hiểu nhầm là em chọc ghẹo anh trước mặt mọi người đấy.”
Tiếng của anh không lớn, chỉ có Tô Phương Dung nghe được, cô hờn dỗi lườm anh một cái.
Nhan Ninh nỗ lực nuốt cơm trong miệng xuống, hỏi: “Chọc ghẹo là sao ạ?”
Tô Phương Dung sửng sốt, khuôn mặt không kìm được đỏ ửng lên, Tần Lệ Phong vẫn bình thản như thường: “Nhan Ninh nghe nhầm rồi, chú vừa bảo là dì “bướng bỉnh” đó.”
Nhan Ninh lập tức hiểu: “À!”
Cư Hàn Lâm lặng lẽ nhìn hai người lớn, không nói mà chỉ lắc đầu.
Ngược lại, Gia Bảo rất bình tĩnh, tiến đến bên tai cậu bé, nói: “Bố mẹ mỗi ngày đều như vậy, mình lúc nào cũng phải để ý bảo bọn họ.”
Cư Hàn Lâm: “…”
Mặt Tô Phương Dung càng đỏ hơn, Tần Lệ Phong lại rất nghiêm túc cho Nhan Ninh ăn.
Đối diện, Cư Hàn Quân cầm khăn giấy lên khẽ lau miệng, đứng dậy: “Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ ăn nhé.”
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh ta: “Ủa, anh chỉ ăn có một chút như vậy, là do đồ ăn không ngon à?”
Anh ta mỉm cười: “Sao vậy được, rất ngon, tôi rất thích.”
Anh ta đã nói vậy rồi, Tô Phương Dung cũng không tiện nói thêm: “Vậy anh đi phòng khách nghỉ ngơi đi, hai đứa bé chưa ăn no, cho nên…”
Cư Hàn Quân xua tay: “Không sao, tôi không vội, tôi vào trong xe ở dưới tầng.”
Không đợi Tô Phương Dung nói tiếp, anh ta xoay người rời đi.
Tần Lệ Phong nghiêng đầu liếc liếc, rồi tiếp tục chuyên chú cho Nhan Ninh ăn.
Sau khi anh ta đi, Cư Hàn Lâm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng không căng thẳng nữa, lúc này mới giống bộ dáng một đứa bé nên có.
“Dì ơi, cháu muốn ăn sườn!”
“Ừ, dì gắp cho cháu.”
Cư Hàn Lâm cười ngọt ngào.
Nhưng lúc này Gia Bảo lại chủ động gắp miếng to nhất, để vào trong bát của bé: “Nào! Mình gắp cho cậu!”
Tô Phương Dung cười: “Gia Bảo được đấy, biết chăm sóc người khác nữa.”
Gia Bảo lập tức vỗ ngực: “Con về sau sẽ chăm sóc cậu ấy!”
Cư Hàn Lâm nhướng mày nhìn bé: “Ai cần cậu chăm sóc!”
Gia Bảo sửng sốt: “Phải nói cảm ơn chứ? Hàn Lâm này, cậu như thế không được đâu, rất không lịch sự đấy.”
Cư Hàn Lâm: “…”
Tần Lệ Phong buông bát xuống, như cười mà không phải cười nhìn hai đứa bé: “Bố phát hiện, hai đứa hình như càng ngày càng hợp nhau đấy.”
Cư Hàn Lâm lập tức lên tiếng phản đối: “Không có đâu!”
Gia Bảo cười hì hì vươn cánh tay nhỏ đặt lên vai bé: “Vậy à? Con cũng thấy vậy đấy!”
“Này, cậu không nên đặt tay lên vai mình…”
“Ồ, để một cái thôi mà! Tớ và nhóc mập, nhóc ốm vẫn làm vậy mà, các cậu ấy cũng không bảo không được, cậu không cần hẹp hòi thế chứ!”
“Đây không phải là hẹp hòi! Là…”
“Hàn Lâm này, cậu muốn ăn sườn nữa không? Nếu không ăn thêm ít rau cũng được! Mẹ mình nói, ăn phải đủ món thì dinh dưỡng mới đầy đủ.”
“…”
Thấy nhóc con nhà mình biến thành người lớn, Tô Phương Dung từ đầu tới cuối đều cười híp mắt, gương mặt vui mừng.
“Này.” Tần Lệ Phong nhỏ giọng gọi cô.
“Hả?” Cô hoàn hồn, lúc này mới phát hiện Nhan Ninh đang rúc đầu vào ngủ trong lòng mình.
Tần Lệ Phong nhẹ nhàng kéo ghế ra, đón cô bé từ trong ngực cô, ý bảo cô tiếp tục ăn. Nhan Ninh lập tức giống như mèo con, rúc vào trongngực anh, bàn tay bé xíu cầm lấy áo anh, như thể rất sợ bị vứt bỏ.
Tần Lệ Phong cười khẽ, động tác lại không tự chủ nhẹ nhàng hơn, ôm bé vào phòng ngủ.
Cư Hàn Lâm nhìn về bên kia, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhan Ninh rất sợ bố.”
Nhưng cô bé lại có thể an tâm ngủ trong lòng Tần Lệ Phong.
Tô Phương Dung nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé: “Tán gẫu với bố nhiều một chút, kể với bố chuyện ở nhà trẻ nhiều một chút, để bố biết trong ngày, khi cháu ở đó có chuyện gì. Được chứ?”
Cô muốn khiến Cư Hàn Quân tham dự vào việc trưởng thành mỗi ngày của con trai mình, dù gì cũng cần phải thay đổi!
Cư Hàn Lâm lại lắc đầu: “Bố ở nhà rất ít nói chuyện với cháu, bố sẽ không muốn nghe đâu.”
Nói xong, cúi đầu ăn.
Khuôn mặt Gia Bảo lại toát ra vẻ xót xa, vỗ vỗ cậu bé nói: “Vậy về sau cậu nói với mình là được, nhất định mình sẽ nghe!”
Tô Phương Dung sửng sốt, lập tức nở nụ cười, nhìn con trai với ánh mắt tán dương.
Cư Hàn Lâm không nói chuyện, cúi đầu thấp hơn.
Rất nhanh, Tần Lệ Phong xuất hiện: “Cô bé xinh xắn ngủ rất say.”
Tô Phương Dung có chút khó khăn, lên tiếng: “Giờ đưa con bé về nhà…”
Tần Lệ Phong cầm áo khoác lên: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Tô Phương Dung đứng dậy, cùng anh đi ra cửa, nhỏ giọng nói: “Không nên xung đột với anh ta, dù nói thế nào, anh ta cũng là bố của Cư Hàn Lâm.”
Ngừng một chút, cô nói: “Vấn đề giữa người lớn với nhau không nên liên lụy đến trẻ con.”
Tần Lệ Phong quay đầu nhìn cô: “Đáng tiếc là có người không rõ đạo lý này. Người như vậy phải được dạy dỗ một trận.”
“Anh…” Tô Phương Dung lắc đầu, xoay người đi vào, cô biết anh vì chuyện của Ôn Mỹ Kỳ nên với Cư Hàn Quân vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Đột nhiên, tay cô bị bắt lại.
Tần Lệ Phong kề sát sau lưng cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn nói bên tai cô: “Yên tâm, anh vẫn còn lý trí.”
Anh đi xuống tầng, Tô Phương Dung đứng ở trên ban công, thỉnh thoảng nhìn phía dưới tầng.
Gia Bảo cùng với Cư Hàn Lâm chơi trong phòng khách, Gia Bảo chia sẻ tất cả đồ chơi của mình, Cư Hàn Lâm cũng không bài xích cậu bé nữa, sửa lại đồ chơi bị hỏng. Gia Bảo ở bên cạnh bội phục, từ đầu đến cuối miệng nhỏ há hốc, thỉnh thoảng lại vỗ tay.
“Oa! Hàn Lâm à, cậu giỏi thật!”
“Oa! Hàn Lâm à, cậu thông minh quá!”
Dưới dạng khích lệ không tị hiềm gì này, Cư Hàn Lâm càng cười nhiều hơn.
Ngoài ý liệu là Tần Lệ Phong rất nhanh đã đi lên.
“Anh ta đi rồi.”
Tô Phương Dung vội hỏi: “Hai nhóc này…”
“Để bọn trẻ ở lại đây vài ngày.”
Tô Phương Dung giật mình không thôi, Cư Hàn Quân đối với Tần Lệ Phong cũng ý thù địch, Tô Phương Dung không phải là không cảm thấy: “Anh làm thế nào vậy?”
Cởi áo khoác xuống, anh đi vào phòng khách: “Anh chỉ bảo anh ta, không nên để Cư Hàn Lâm giống anh, khi lớn lên lại hận bố mình, cũng không cần ép buộc thằng bé làm chuyện gì.”
Tô Phương Dung nghe xong, trong lòng xúc động không ngớt.
Cư Hàn Quân có thể sảng khoái rời đi, không chỉ vì anh nói đúng, mà còn vì anh tự mình phơi bày vết thương lòng.
Nghe nói có thể ở đây thêm vài ngày, Cư Hàn Lâm ngoài miệng không nói gì, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui vẻ.
Dưới yêu cầu mạnh mẽ của Gia Bảo, hai cậu bé sẽ ngủ cùng phòng, Tô Phương Dung cùng Tần Lệ Phong và Nhan Ninh ngủ sát vách.
Tần Lệ Phong tay chống đầu, nằm nghiêng bên giường, nhìn cô bé nằm chính giữa giường: “Anh đang nghĩ, ai lại vứt bỏ cô bé đáng yêu như vậy chứ?”
Tô Phương Dung lên phía bên kia giường, chui vào trong chăn, cũng nghiêng người quay sang: “Vẫn có vài người lấy nghèo làm cái cớ trốn tránh trách nhiệm vốn thuộc về mình.”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu nhìn cô: “Anh sẽ nghĩ cách chữa khỏi mắt cho con bé.”
Tô Phương Dung cười đến híp mắt lại: “Em đột nhiên phát hiện, anh càng ngày càng đẹp trai.”
Anh nhướng mày: “Trước đây không đẹp trai sao?”
“Trước đây cũng đẹp trai, thế nhưng, hiện tại đẹp trai lấp lánh, làm em không nỡ rời mắt!”
Tần Lệ Phong hừ một tiếng: “Từ lúc nào em biết nói chuyện như thế vậy?”
Quay mặt, khóe miệng lại là ý cười không kìm lại được.
Rạng sáng ngày thứ hai, Tô Phương Dung chuẩn bị bữa sáng phong phú cho ba nhóc, sau khi ăn xong, Tần Lệ Phong đưa Gia Bảo và Cư Hàn Lâm đi nhà trẻ, Tô Phương Dung mang theo Nhan Ninh đi chơi trong khu phố.
Trên xe, Gia Bảo không ngừng nói chuyện, Cư Hàn Lâm thỉnh thoảng chau mày, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt chê trách nhìn cậu bé, giống như đang hỏi “sao lại có thể có đứa bé nói nhiều vậy chứ?”
Tần Lệ Phong thấy trong giương chiếu hậu, nhẹ bật cười, nói: “Gia Bảo, con đã nói không ngừng từ sáng sớm rồi đấy.”
“Thật ạ?” Gia Bảo cũng kinh ngạc trợn to hai mắt, nói: “Nhưng con cảm thấy con vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với Hàn Lâm đấy!”
Cư Hàn Lâm lập tức lộ vẻ sợ hãi, con mắt đều trợn tròn.
Tần Lệ Phong cười nói: “Vậy con cũng phải hỏi xem Hàn Lâm có thích nghe hay không chứ?”
Gia Bảo bừng tỉnh, vội nhìn về phía Cư Hàn Lâm, ánh mắt vô cùng chân thành.
Dưới thế tiến công với ánh mắt kia, câu “không thích” của Cư Hàn Lâm dĩ nhiên không được nói ra. Cuối cùng, Gia Bảo vui vẻ chỉ vào cậu bé nói: “Cư Hàn Lâm thích mà.”
Tần Lệ Phong cố nén cười, trịnh trọng gật đầu: “Ừ, vậy là tốt rồi.”
Gia Bảo lại bắt đầu lải nhải, Cư Hàn Lâm thấy phiền muốn chết.
Đưa hai cậu bé đến nhà trẻ, Tần Lệ Phong dặn dò, nói rằng mấy ngày kế tiếp đều là anh đưa đón hai bé. Một bạn nhỏ bên cạnh nghe được, lập tức chạy tới hỏi: “Cư Hàn Lâm, sao cậu lại đến trường cùng Gia Bảo thế?”
Cư Hàn Lâm không biết nên trả lời thế nào, Gia Bảo vỗ ngực một cái, nói: “Bởi vì mình với Cư Hàn Lâm là anh em tốt mà! Anh em tốt đương nhiên phải cùng nhau ăn, cùng nhau đến trường rồi!”
“Ồ!” Bạn nhỏ bày ra vẻ mặt ước ao.
Cư Hàn Lâm nhăn mặt nhăn mày: “Hai ta là anh em tốt từ lúc nào thế?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Bảo nhất thời suy sụp: “Chúng ta không phải anh em tốt sao?”
Cư Hàn Lâm đờ người, lại là cái vẻ mặt này.
Cậu bé mím cái miệng nhỏ nhắn, nhịn nửa ngày, nhỏ giọng nói: “Phải.”
“Ha ha! Mình đã nói mà!” Gia Bảo lập tức kề vai sát cánh, vui vẻ cùng cậu bé đi vào phòng học, vừa thấy các bạn nhỏ đã nói: “Nói cho các cậu biết, mình và Cư Hàn Lâm là anh em tốt! Bọn mình là anh em tốt đấy!”
Khuôn mặt Cư Hàn Lâm từ đầu tới cuối đều đen lại, nhìn Gia Bảo như thể đang nhìn một chú cún vui vẻ.
Tần Lệ Phong trở lại khu phố, thấy Tô Phương Dung và Nhan Ninh ngồi xích đu đung đưa qua lại, một lớn một nhỏ đều cười rất thỏa mãn.
Anh đẩy cửa xuống xe, đi tới sau lưng Tô Phương Dung, nhẹ nhàng đung đưa xích đu.
“Anh về rồi!” Tô Phương Dung ngoái đầu lại cười, Tần Lệ Phong bất ngờ không kịp đề phòng bị nụ cười này hạ gục, ánh mắt thoáng cái trở nên nhu hòa.
Cúi đầu, hôn lên môi cô một cái: “Quay về nhìn bọn em một chút, lát lại đi công ty.”
Xung quanh đều là các bác gái, Tô Phương Dung lập tức ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Anh làm gì thế? Đều là người…”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Người phụ nữ của anh, đương nhiên là anh muốn hôn thì hôn thôi.”
Mặt Tô Phương Dung như bị lửa đốt, bản lĩnh trêu chọc của người này gần đây càng ngày càng tốt!
Nhan Ninh rúc đầu trong ngực cô, cười khanh khách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.