Chương 207: Không muốn buông tay em ra nữa.
Năng lực làm việc của Trần Chính Cường rất tốt, buổi chiều đã mang dữ liệu đặt lên bàn anh.
“Tổng Giám đốc Tần, tất cả ở đây rồi.”
Tần Lệ Phong xua tay, Trần Chính Cường bèn đi ra ngoài.
Nhìn tập tài liệu trên bàn, anh hơi do dự nhưng vẫn cầm nó lên…
Tô Phương Dung đã chuẩn bị xong bữa tối, thấy trên bàn chỉ để hai bộ chén đũa, Gia Bảo lập tức ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ, sao không có phần của bố vậy?”
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã tối đen từ lâu rồi, cô thu lại ánh mắt và bình thản nói: “Bố còn việc ở công ty nên sẽ không về ăn cơm.”
“Nhưng mà bố vẫn chưa gọi điện thoại về.” Trong lòng Gia Bảo vẫn đang chờ đợi Tần Lệ Phong về ăn cơm, cậu bé cúi thấp đầu và khẽ nói: “Trước kia mỗi khi về trễ, bố đều sẽ gọi điện thoại trước.”
Tô Phương Dung sờ sờ đầu cậu bé và nói vỏn vẹn một câu: “Ăn cơm nào.”
Đến khi Tần Lệ Phong quay về thì Gia Bảo đã ngủ rồi.
Anh đẩy cửa đi vào thì thấy người đang ngồi trên ghế sô pha.
“Phương Dung…”
“Lệ Phong, chúng ta trò chuyện chút đi.”
Tô Phương Dung chủ động mở lời và dùng ánh mắt trong trẻo nhìn anh.
Tô Phương Dung bây giờ dường như không có chút cảm xúc gì cả khiến anh cảm thấy rất xa lạ.
Anh đi qua đó ngồi đối diện với cô và ngẩng đầu nhìn cô, nghĩ ngợi một lúc anh nói: “Có chuyện này anh cần phải nói với em.”
Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ho-voi-chong-phuc-hac/1662103/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.