Chương 193: Gả cho bố em được không?. Bưng mâm thức ăn, Tần Lệ Phong trở lại chỗ ngồi, Tô Phương Dung cúi đầu ăn cơm, làm bộ như không nhìn thấy những ánh mắt “quan tâm” chung quanh. Tần Lệ Phong thỉnh thoảng sẽ cho cô một ít rau, bảo cô ăn nhiều thứ này thứ khác, Tô Phương Dung không thể chịu đựng được nữa, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Anh coi em thành người không thể xử lý mấy chuyện đời sống sao?” Tần Lệ Phong không để ý: “Em ở trước mặt anh biến thành người không thể tự chăm lo cho bản thân thì làm sao hả?” Dù điều này có hơi bá đạo nhưng cảm giác được coi như trẻ con mà chiều chuộng khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Nghĩ đến đó, cô thật sự bị loại thuốc mà anh đưa cho mê mẩn rồi. Nhà hàng nhân viên có tivi, trên đầu treo một màn hình rộng lớn, trong lúc phát tin tức giải trí thì trên màn hình xuất hiện những tấm ảnh xinh đẹp của Ôn Mỹ Kỳ, mọi người đồng loạt nhìn nhau, rồi lại thỉnh thoảng nhìn về phía hai người đang ngồi bên cửa sổ kia. Bầu không khí thật kỳ lạ. Tô Phương Dung cũng nghe được tin tức, vừa định ngẩng đầu thì liền nghe thấy đối diện thấp giọng nói: “Ăn của em đi.” Tô Phương Dung nhíu mày, liếc anh một cái rồi không nói gì nữa. Tin tức đang nói rằng Ôn Mỹ Kỳ ở nhà một nam diễn viên nọ, sau đó lại bới móc vụ lùm xùm trước đó với Tần Lệ Phong, so sánh tỉ mỉ tài sản và ngoại hình với nam diễn viên này, nói đùa rằng cá và gấu đều khó dứt bỏ. Trong nhà ăn không ai nói chuyện nữa, mọi người cúi đầu ăn, thỉnh thoảng có tiếng đũa va vào đĩa đều sẽ được coi là tạp âm. Là người có liên quan, Tần Lệ Phong hành động rất bình tĩnh, nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi, bất kể ai khi so sánh với người đàn ông khác thì đều sẽ không vui. Hơn nữa, anh vẫn luôn coi mình là một người hoàn toàn không thể so sánh được! Quan trọng nhất, sự so sánh này là hoàn toàn vô nghĩa! Tô Phương Dung ăn xong nhanh chóng đứng dậy rời đi, Tần Lệ Phong kéo cô ngồi xuống. Cô không biết tại sao. Tần Lệ Phong cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, nhếch lên một đôi con ngươi đen, khẽ liếc cô một cái: “Tại sao phải vì người tẻ nhạt, chuyện nhàm chán mà biến mình thành người đào ngũ chứ?” Tô Phương Dung sửng sốt, sau đó buồn cười nhìn anh: “Anh Tần, nếu như trí nhớ của em không có kém đi thì em nhớ chuyện này hình như là do anh mà nên.” Tần Lệ Phong ngừng nói, rũ mắt xuống, sau đó đứng dậy đi tới tivi, cầm lấy điều khiển từ xa tắt đi. Tất cả mọi người trong nhà ăn cũng không dám thở mạnh, đều cúi đầu ăn cơm của mình. Tần Lệ Phong trở lại và gọi Trần Chính Cường. “Mua bản quyền tin giải trí lúc 12h15 trên đài X.” Cúp điện thoại, Tô Phương Dung còn đang ở trong kinh ngạc chưa thể hồi phục tinh thần, đây chính là có tiền là không nói lý trong truyền thuyết sao?” Thông thường trong tình huống này, phản ứng đầu tiên là gửi thư luật sư để kiện bên kia, đúng không? Nhưng khi Tần Lệ Phong Minh thông minh, anh sẽ làm ngược lại, mua bản quyền của người ta xem sau này còn dám nói những điều vô nghĩa trong chương trình như thế nào! Không chỉ vậy, họ còn phải thay đổi quy luật và nghĩ ra những lời tốt đẹp để duy trì hình ảnh của anh và công ty! Tô Phương Dung thực sự đã phục anh rồi. Tần Lệ Phong bước tới, kéo tay cô: “Ở nhà cũng cần thay tivi, cùng anh đến trung tâm mua sắm gần đó đi.” Tô Phương Dung thụ động đi theo: “Cần sao? Em thấy cũng không tệ mà!” “Cách nhìn của em quá đại chúng hóa, người khác nói gì em cũng tin, không có ý kiến riêng.” Anh ta thờ ơ nói: “Hình ảnh trên tivi ở nhà giống như vẽ bùa vậy, cũng không biết đang phát cái gì. Anh muốn thay đổi nó, muốn lấy màn hình lớn hơn và rõ ràng hơn.” Tô Phương Dung: “…” Chà, cũng chỉ có tổng giám đốc Tần làm những việc như chỉ cây dâu mà mắng cây hòe một cách tự nhiên như vậy thôi. Trong nhà ăn sau lưng anh, không có một tiếng động nào. Sau khi rời khỏi công ty thì Tô Phương Dung quay đầu nhìn anh: “Anh Tần, vừa rồi anh hơi tùy hứng đó.” Sắc mặt của Tần Lệ Phong trước sau vẫn thối như vậy: “Hiện tại mấy tin tức đó đều không có giới hạn như vậy sao?” Cô nhún vai cười nói: “Cũng không thể trách mấy người bên truyền thông nhà, ai bảo khán giả thích xem chứ!” Anh khịt mũi coi thường: “Một câu nói thôi… chính là không nhìn nổi người khác hạnh phúc!” Tô Phương Dung nghĩ nghĩ rồi đồng ý với anh: “Cũng là tâm lý đám đông mà thôi.” Tần Lệ Phong nghiêng đầu nhìn cô: “Còn em? Em nghĩ như thế nào?” Cô nhướng mày. “Tin tức sao?” “… biết rõ mà con hỏi!”
như vậy! Anh vẫn còn là đàn ông sao?” Người đàn ông uyển chuyển nói: “Tủ lạnh nhà mình còn dùng được, sao phải mua cái đắt thế? Không phải tất cả đều là để giữ lạnh đồ ăn sao…” “Sao lại có sự khác biệt giữa đàn ông với nhau vậy! Sao anh không có tiền đồ gì hết vậy?” Tô Phương Dung ngượng ngùng vội vàng kéo Tần Lệ Phong ra xa, đôi bạn trẻ phía sau vẫn còn đang tranh cãi, cô trừng mắt nhìn anh nói: “Đã biết là anh giàu rồi, nhưng mà không thể bất cứ lúc nào cũng truyền bá mấy cái lý thuyết của người giàu đó!” Tần Lệ Phong bị cô dạy dỗ có chút vô tội, nhưng anh chỉ nhìn chằm chằm cô mà không phản bác, cuối cùng anh chọn cúi đầu thỏa hiệp. Khi cô trở lại công thì Phú Quý ngay lập tức đi lên đón cô và nói với vẻ hào hứng: “Chuyện buổi trưa tôi đã nghe nói rồi! Tổng giám đốc Tần quả là một người đàn ông tuyệt vời! Điều này không phải là đang nói với cả thế giới rằng địa vị chính cung nương nương của cô là không thể lay chuyển sao? Mặc cho mấy con hồ ly tinh đó cùng lắm là tự chuốc lấy nhục mà thôi!” “Làm ơn! Chị Quý, nhỏ giọng đi!” Tô Phương Dung lập tức che miệng anh ta lại, hai má hơi đỏ lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra thì Ôn Mỹ Kỳ cũng không dễ dàng gì!” “Cô không sao chứ? Bây giờ cô lại thông cảm cho đối thủ của mình!” Phú Quý trừng mắt nhìn cô, nói: “Bỏ đi những suy nghĩ không cần thiết của cô đi! Người ta không có low như cô nghĩ đây, không biết cô ta thoải mái biết bao nhiêu đó! Không có tổng giám đốc Tần thì sẽ có những người như tổng giám đốc A, chủ tịch B xuất hiện mà thôi!” Tô Phương Dung nghĩ lại một chút, đây là sự thật. Nói cho cùng Ôn Mỹ Kỳ cũng là một sự tồn tại vô cùng chói mắt, so với cô thì cô ta trời sinh là người tự nhiên phát sáng rồi, cũng không thiếu đàn ông theo đuổi. Suy nghĩ của cô như thế này thật là thừa thãi. Rõ ràng là rất bận, Tần Lệ Phong vẫn thúc đẩy một số công việc, buổi chiều xuất hiện bên ngoài phòng làm việc của Tô Phương Dung, cùng cô đến nhà trẻ đón Gia Bảo. Chưa đến giờ tan sở, dáng vẻ của Tô Phương Dung áp lực nặng nên đến gặp giám đốc Ngôn để xin nghỉ. “Được, được, được! Không thành vấn đề gì!” Giám đốc Ngôn cười híp mắt, còn tiễn cô khỏi phòng làm việc, sợ người khác không nghe thấy nên nói lớn: “Phương Dung, cô và anh Tần cứ yên tâm đi đi, chuyện công việc cũng không cần lo lắng, tôi sẽ giao việc đó cho người khác làm.” Tô Phương Dung: “…” Khi ra đến cửa thì Tần Lệ Phong áp vào người cô, cười nhìn cô chằm chằm. Tô Phương Dung bất đắc dĩ: “Cổ động nhân viên của mình nghỉ việc mà còn có cảm giác thành tựu sao?” Anh suy nghĩ một chút, vậy mà lại gật đầu: “Cũng không tệ lắm.” Hai người đến nhà trẻ của Gia Bảo, bố mẹ của những đứa trẻ khác cũng lần lượt đến, ngay sau đó đã vây quanh đầy cổng. Tần Lệ Phong xuống xe chen vào cùng Tô Phương Dung đứng ở cửa nhìn vào trong, Tô Phương Dung lúc này chỉ chú ý tới nhìn hình dáng của con trai mình, không để ý tới chuyện khác. Tần Lệ Phong ngay từ đầu đã tìm được một bóng dáng quen thuộc. Cư Hàn Quân ở cách đó không xa, khi ánh mắt của Tần Lệ Phong quét qua, anh ta mỉm cười gật đầu với anh, giống như một quý ông. Tần Lệ Phong nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác, tựa hồ không quen biết người này. “Cư Hàn Lâm?” Tô Phương Dung nhìn thấy Cư Hàn Lâm đầu tiên lập tức cười cười vẫy tay với cậu bé. Mắt Cư Hàn Lâm sáng lên khi nhìn thấy cô, cậu bé lập tức chạy đến. Nhưng khi nhìn thấy Tần Lệ Phong thì khuôn mặt của cậu bé lại suy sụp: “Tại sao chú ta lại ở đây?” Tần Lệ Phong híp mắt, buồn cười nhìn cậu bé: “Tại sao chú không thể tới?” Cư Hàn Lâm không hé răng, đến bên cạnh Tô Phương Dung, giật nhẹ góc quần áo của cô, nói nhỏ: “Chú này sắp cưới người nổi tiếng rồi nhưng vẫn muốn ở bên cạnh cô, đây không phải là người đàn ông hư sao?” Tô Phương Dung sững sờ, giải thích chuyện tình cảm với trẻ con thì có vẻ hơi phức tạp… Tần Lệ Phong nghe xong lời này, sắc mặt lập tức tối sầm lại: “Ai nói cho cháu biết chú sắp cưới một ngôi sao?” “Anh Phong!” Tô Phương Dung khẽ trừng mắt nhìn anh: “Tại sao anh lại tranh cãi với một đứa nhóc về loại chuyện này?” Tần Lệ Phong lạnh lùng nói: “Thằng bé đang phỉ báng, vu khống về danh dự của anh!” Tô Phương Dung không nói nên lời, mặc kệ anh, cúi xuống cười với Cư Hàn Lâm nói: “Hàn Lâm Ngoan, đây là việc của người lớn, em không cần lo lắng.” Cái miệng nhỏ nhắn của Cư Hàn Lâm bĩu ra, cậu bé thật sự không thích Tần Lệ Phong. Cậu bé nắm lấy tay Tô Phương Dung, nói: “Vậy thì chị gả cho bố em nhé? Bố em đẹp trai hơn chú ấy và giàu hơn chú ấy, chị làm mẹ của em và em gái có được không?” Tô Phương Dung sững sờ, nhất thời không biết nên từ chối như thế nào. Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tần Lệ Phong, trên mặt anh mang theo vẻ mặt “anh biết mà”, bộ dáng chính là muốn xem kịch hay, chỉ là muốn xem cô giải quyết như thế nào. Đúng lúc này thì Gia Bảo bước ra. Cậu bé mang chiếc cặp sách nhỏ trên lưng vui vẻ chạy đến khi nhìn thấy Tô Phương Dung và Tần Lệ Phong, liền hét lên: “Mẹ! Bố!” Cậu đã tạo thành thói quen gọi Tần Lệ Phong là “bố” trước mặt người ngoài, đặc biệt là ở nhà trẻ trước mặt những đứa trẻ khác, rất thân mật và lớn tiếng. Tần Lệ Phong vừa nhìn thấy thì anh liền nở nụ cười, khóe miệng cong lên, ánh mắt ôn nhu. Gia Bảo vội vàng chạy tới, Tần Lệ Phong thuận tay ôm lấy, Tô Phương Dung vừa định lên tiếng thì anh đã hỏi: “Hôm nay học ở lớp có ngoan không?” Tô Phương Dung im lặng nhìn anh, có chút không vui vì anh đã giật lấy câu hỏi của cô. “Ngoan ạ!” Gia Bảo nói lớn: “Cô giáo còn khen cháu giỏi, nên đã để cháu đóng vai hoàng tử!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]