Chương 142: Cười một cái cho anh xem nào.
Tô Phương Dung không nói gì nữa, nằm lỳ ở trên giường không ho he gì.
“Ngẩng đầu lên nhìn anh đi.” Tần Lệ Phong nhìn cô đang cúi đầu, nói.
Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, khóe mắt cô đã đỏ ửng.
“Tốt lắm, em vẫn còn chưa khóc nấc lên.” Khóe miệng Tần Lệ Phong cong lên, cứ như là đang khen một chú cún con, vỗ vỗ mặt cô.
Tô Phương Dung khịt mũi: “Em vẫn còn biết cái gì đáng để khóc, cái gì không đáng.”
“Vậy có phải là anh nên biểu dương em một chút không nhỉ?” Tần Lệ Phong nhướng mày, cho dù bị thương cũng không ảnh hưởng đến bộ dạng thiếu đứng đắn của anh.
“Em cho phép anh khen em đó.” Tô Phương Dung nhoẻn miệng cười.
“Giỏi quá.” Tần Lệ Phong ôm cô, hôn lên trán cô.
Cảm xúc mềm mại truyền đến, Tô Phương Dung liếc mắt nhìn anh một cái, thì thào nói: “Đây là bệnh viện…”
Tần Lệ Phong nhìn ra ngoài cửa: “Không có ai đâu.”
“Chờ đã…” Tô Phương Dung nhíu mày.
“Anh buồn ngủ rồi, em lên đây ngủ với anh một lát.” Tần Lệ Phong chỉ vào vị trí trống trên giường ở bên trái.
Tô Phương Dung lườm anh một cái rồi lén lút chạy ra cửa, liếc mắt nhìn ra cửa, chắc chắn rằng không có ai rồi mới quay lại cởi giày trèo lên giường.
Cô từ từ leo lên giường, nhiệt độ cơ thể của anh phảng phất ở bên cạnh cô.
“Có phải là em đang chủ động trèo lên giường của anh không?”
“Không phải là anh bắt em lên sao?”
“Anh có nói là nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ho-voi-chong-phuc-hac/1662038/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.