Chương trước
Chương sau
Chương 137: Cô ấy không thích hợp với anh.

Cô vừa nói xong câu này, Lạc Thanh Tâm đã cười rồi tiếp tục hỏi: “Vậy bác trai bác gái nhà cô làm gì vậy?”
Ánh mắt của Tiêu Bảo Lộc dần dần âm trầm hơn.
Tô Phương Dung cũng không thấy có gì không ổn, trực tiếp nói của cô ta: “Bố mẹ tôi đều là giáo viên.”
“Ồ?” Lạc Thanh Tâm mang vẻ mặt sáng tỏ, nhìn qua Tiêu Bảo Lộc, trong ánh mắt của cô ta mang theo ý trêu tức nồng đậm, tự nhiên cô ta sẽ biết bây giờ Tiêu Bảo Lộc cần gì nhất.
“Cô Tô à, cô đừng câu nệ nha, mọi người quen biết nhau thì đều là bạn hết.” Cô ta nói xong thì lôi kéo tay cô đi tới trước một cái vỉ nướng:
“Cô thích ăn gì, có cần tôi nướng giúp cô không?”
Đột nhiên chuyển biến như vậy Tô Phương Dung cảm thấy không quen, chỉ có thể lắc đầu thay cho câu trả lời.
“Vậy xin làm phiền cô Tô giúp tôi nướng một búp súp lơ.” Cô ta giả vờ nhìn qua Tô Phương Dung: “Cô cũng biết đó, tôi không có rành lắm về mấy thứ này.”
“À, được thôi.” Tô Phương Dung gật nhẹ đầu, mắt hơi sáng lên cái này là ra oai phủ đầu với cô sao?
“Vậy tôi xin đi làm chuyện khác trước, nếu như cô nướng xong thì gọi tôi một tiếng nha.” Lạc Thanh Tâm cười rồi rời đi.
Ngược lại Tô Phương Dung cảm thấy không sao hết, coi như bận rộn giúp Tiêu Bảo Lộc vậy.
Cô thuần thuật quét dầu, xoay rồi chuyển và quét điều gia vị.
Lạc Thanh Tâm đi tới bên người Tiêu Bảo Lộc, từ đầu tới cuối ánh mắt của Tiêu Bảo Lộc đều dừng trên người Tô Phương Dung.
“Cô ấy không thích hợp với anh đâu.” Lạc Thanh Tâm bưng hai ly rượu rồi đưa cho Tiêu Bảo Lộc một ly.
Tiêu Bảo Lộc tiếp nhận rượu, nhấp một ngụm: “Có quan hệ gì với cô không?”
“Theo tôi được biết, cô ấy là người phụ nữ của anh trai anh.”
“Tôi không cần cô nhắc nhở.” Ngón tay của anh ta thả lỏng ra, ly rượu từ trong tay của anh lập tức trượt xuống, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Lạc Thanh Tâm nhìn qua mảnh ly vỡ cười ra tiếng: “Vậy hôm nay anh còn tới làm gì?”
“Cô nói thử xem?”
“Anh là vì bà Tần đúng không?” Lạc Thanh Tâm cười lạnh lẽo một tiếng: “Đấu đá bên trong giới hào môn khác biệt rõ ràng so với chúng ta, anh cần một thế lực hỗ trợ mạnh mẽ mà nhà họ Lạc chính là thế lực hỗ trợ mà mẹ anh chọn trúng.”
“Phải thì sao?”
“Không sao cả? Anh dẫn theo cô ấy như vậy còn tới chỗ của tôi, không sợ tôi nổi giận sao?” Lạc Thanh Tâm cười cười, ánh mắt hung ác nham hiểm.
“Cô tức giận thì có ảnh hưởng gì tới tôi?” Tiêu Bảo Lộc buồn cười nhìn qua cô ta: “Cô có muốn động tới cô ấy cũng không được, có tôi ở đây, chỉ sợ cô không có cơ hội này rồi.”
“Cô Lạc à, người quang minh chính đại sẽ không làm chuyện mờ ám, tất cả mọi thứ ở nhà họ Tần đều khinh thường việc này.”
“Cho nên chuyện lấy lòng cô tôi cảm thấy không cần thiết, về phần tại sao tôi đến bữa tiệc tối này, nguyên nhân chỉ do mẹ tôi cứ lải nhải mãi, chỉ có như vậy thôi.” Anh ta đánh giá Lạc Thanh Tâm vài lần rồi nói:
“Chẳng lẽ cô Lạc đây đã có hứng thú với tôi rồi sao?” Anh ta mập mờ hít một hơi bên mặt của cô Lạc:
“Đáng tiếc cho một người xinh đẹp như cô, tôi không có hứng thú lắm.” Nói xong thì anh ta lập tức đi tới chỗ Tô Phương Dung.
Lạc Thanh Tâm híp mắt lại nhìn qua bóng lưng của Tiêu Bảo Lộc, cô ta nắm chặt ly rượu trong tay.
Tô Phương Dung nướng đồ ăn bất chợt một luồng khói xộc thẳng vào chỗ cô..
Cô bất chợt ho khan vài tiếng: “Em làm cái gì vậy?”
Cô trừng mắt liếc Tiêu Bảo Lộc, anh ta vẻ mặt vô tội trừng mắt liếc nhìn: “Tôi thấy hình như lửa không lớn nên mới làm vậy.”
“Lửa không lớn nhưng em cũng không cần quạt thẳng gió về phía chị chứ!”
“Tôi không chú ý tới!” Giọng điệu của anh ta nghẹn ngào, dáng vẻ như cô vợ nhỏ làm sai.
Tô Phương Dung nhìn chằm chằm anh ta, thấy anh ta lại đang đùa giỡn thì thật sự không có cách nào mà.
“Tránh ra nha!” Giọng điệu của cô càng tăng thêm một chút sức.
“Chị mắng tôi sao!”
“…”
Tô Phương Dung đỡ trán, cái tên tổ tông này đúng là thích quậy mà: “Tiêu Bảo Lộc.”
“Biết rồi!” Tiêu Bảo Lộc nhếch miệng, không có đùa giỡn nữa đi tới đứng bên cạnh cô.
“Chị…” Anh ta ho khan một cái: “Phương Dung à, tôi thích su hào!”
“Tự nướng đi!” Tô Phương Dung tức giận nói.
“Không được nha, tôi chỉ muốn Phương Dung nướng đồ ăn cho mình thôi!” Tiêu Bảo Lộc bĩu môi, liếc mắt đưa tình nhìn qua Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhận được đôi mắt quyến rũ kia thì bất chợt rùng mình một cái, đúng là đau đầu phải nhéo eo của anh ta: “Bình thường một chút đi!”
Tiêu Bảo Lộc cúi thấp đầu, làm bộ cúi người bên tai của cô: “Chị dâu, chúng ta đang diễn trò mà.”
Tô Phương Dung gõ gõ đầu chỉ đành phối hợp với ông cụ nhỏ này, vẻ mặt của cô dịu dàng lại nói: “Bảo Lộc này, em còn muốn ăn cái gì hả?”
“Tôm, đậu bì, cà..” Anh ta liên tiếp nói ra mười mấy món ăn.
Tô Phương Dung hít sâu một cái, nhịn không được nói: “Được rồi!”
“Hì hì…” Tiêu Bảo Lộc cười đùa tí tỡn, hôn một ngụm lên mặt của cô.
Tô Phương Dung trợn tròn mắt, quay đầu lại, trên mặt toàn là vẻ ngạc nhiên.
Tiêu Bảo Lộc ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: “Diễn kịch, diễn kịch thôi!”
“Tôi…” Không trả lời lại được…
Làm việc cực khổ như vậy, gần về đêm Tô Phương Dung giật giật tay áo Tiêu Bảo Lộc: “Có thể đi về rồi chứ?”
“Không thể!” Tiêu Bảo Lộc không cần suy nghĩ mà từ chối cô.
“Vì sao hả?” Tô Phương Dung có hơi không hiểu hỏi.
Khóe mắt Tiêu Bảo Lộc hơi rũ xuống, nói nhỏ nói: “Chị dâu, chị thử tưởng tượng xem nếu bây giờ chị đi về, bỏ lại một mình tôi ở đây thì cô đơn biết mấy.”
“Chị…” Tô Phương Dung chỉ cảm thấy đau đầu.
“Vậy mà mọi người lại chơi vui như vậy, không bằng chúng ta đi đua xe đi.” Trong đám người không biết ai đã đưa ra đề nghị, cái đề nghị này vừa đưa ra được một vòng người hào hứng đồng ý.
Tô Phương Dung cau mày, thật sự không biết người trẻ bây giờ suy nghĩ cái gì nữa.
Cô nắm chặt tay Tiêu Bảo Lộc: “Không cho phép em đi theo.”
Tiêu Bảo Lộc cười gượng ứng phó với mọi người: “Vì sao hả?”
“Quý trọng mạng sống của em chút đi.”
“…”
“Nghe nói là cậu hai nhà họ Tiêu có kỹ thuật lái xe đứng đầu, vậy anh có hứng thú so một trận với tôi không?” Người vừa mới đề nghị đua xe lại lần nữa nhắm mục tiêu vào Tiêu Bảo Lộc.
Tô Phương Dung lo lắng nhìn Tiêu Bảo Lộc, đang muốn từ chối thay Tiêu Bảo Lộc.
Sau khi phát hiện Tiêu Bảo Lộc cầm tay của cô: “Được, tôi cũng đã rất lâu rồi không chơi.” Đuôi lông mày của anh ta hơi nhướng lên, trong mắt ẩn ẩn một loại khinh thường, buông thả không hề bị trói buộc.
“Vậy thì mời cậu hai!” Người kia duỗi tay chỉ vào một bên xe đang dựng sẵn.
“Tôi không quen dùng đồ của người khác!” Anh ta đánh giá chiếc xe kia một chút, kéo Tô Phương Dung đi về xe của mình: “Trường đấu ở đâu?”
Dáng vẻ của anh ta như vậy cũng trực tiếp kích thích Lý Tân Bân: “Núi Thiên Văn!”
“Núi Thiên Văn sao?” Một câu kia vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Có người lôi kéo Lý Tân Bân: “Đừng đùa giỡn như thế.”
“Không chơi lớn một chút thì không xứng với thân phận của cậu hai nhà họ Tiêu được.”
Tiêu Bảo Lộc không quan trọng nhún vai: “Được”
Anh ta chuẩn bị lên xe, nhìn Tô Phương Dung một cái: “Chị ở chỗ này chờ tôi.”
“Chị đi với cậu.” Núi Thiên Văn là chỗ nào cơ chứ? Chỗ này sao có thể đua xe, cô vẫn luôn nhìn vào Tiêu Bảo Lộc.
Tiêu Bảo Lộc hơi cong khóe miệng lên: “Được, vậy chị đi chung với tôi đi.”
Xem ra dáng vẻ này của anh ta thì Lý Tân Bân cười xùy một tiếng, thể hiện tình cảm cái gì chứ: “Ai về tới trước, coi như người đó thắng.”
“Không có vấn đề gì.” Tiêu Bảo Lộc sảng khoái đồng ý, ứng với anh ta thì đúng là việc này không có gì là khó.
Hai người lên xe, Tô Phương Dung thắt chặt dây an toàn, nghiêng đầu qua nhìn Tiêu Bảo Lộc một cái: “Em nghĩ cho kỹ đi, mạng của em quan trọng hơn, nhất định phải…” Cô líu lo không ngừng.
Tiêu Bảo Lộc bật cười: “Chị dâu, chị giống y mẹ của tôi đó.”
“…”
Tiêu Bảo Lộc rũ mắt xuống còn có một câu vẫn chưa nói ra hết, chỉ là anh ta rất thích.
Theo tiếng còi vang lên, Tô Phương Dung cảm thấy mình như sắp bay lên trời vậy.
“Chậm một chút…” Cô nói không rõ lời, nhịp tim đập tới cực hạn.
“Sợ thì cứ nhắm mắt lại đi, cứ tin tưởng tôi.” Giọng nói của Tiêu Bảo Lộc từ bên trong tốc độ cực cao vang lên.
Cô nghe lời nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thời gian đúng là quá nhanh, cô siết chặt ngón tay để liều mạng đè lại sự bất an trong lòng.
Cũng không lâu lắm, thời gian dần trôi qua, tim của cô đập cũng bình ổn lại: “Mở mắt ra đi.”
Giọng nói của Tiêu Bảo Lộc truyền tới, cô từ từ mở mắt ra trên tay ướt đẫm một mảnh.
Tiêu Bảo Lộc nghẹo đầu nhìn qua cô: “Vui chứ?”
Nghe câu này, Tô Phương Dung quay đầu sang chỗ khác, hung hăng đập mấy tay lên người anh ta, thở dài một hơi: “Sao có thể vui vẻ kiểu như vậy chứ?”
Cô hít một hơi, cô thật sự muốn bị hù chết mà.
Nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc của cô, Tiêu Bảo Lộc hoảng hồn: “Đừng khóc mà…”
“Chị dâu, tôi sai rồi.” Anh ta cúi đầu xin lỗi: “Tôi là chó, gâu gâu gâu…”
“Phụt!” Thấy anh ta ăn nói khép nép như vậy, Tô Phương Dung cười một tiếng: “Em… em…” Cô thở dài.
“Đừng nói nữa, chúng ta xuống trước đi.” Tiêu Bảo Lộc ho khan một tiếng, biết mình lại sắp chịu răn dạy nên vội vàng xuống xe.
Tô Phương Dung lắc đầu đi theo anh ta xuống.
Người thắng đương nhiên là Tiêu Bảo Lộc, Lý Tân Bân thua anh ta vài mét, nhưng thua rồi thì chính là thua.
Trên mặt Lý Tân Bân thể hiện không quan tâm lắm, trong lòng lại thay đổi đủ điều.
“Hôm nay đi quán bar đi, tôi mời.” Anh ta làm bộ vui sướng nói.
Tiêu Bảo Lộc nhìn Tô Phương Dung: “Không đi đâu, cô ấy mệt rồi.”
“Lúc nào cậu hai Tiêu đã thành người bị vợ quản rồi?” Lý Tân Bân cười lạnh một tiếng, cố ý nói cho Lạc Thanh Tâm nghe.
Hai mắt Lạc Thanh Tâm sáng lên: “Cậu hai Tiêu có phải không có nể mặt lắm rồi không?”
Tiêu Bảo Lộc giang hai tay ra: “Không còn cách nào, bà xã đại nhân là lớn nhất, xin lỗi mọi người rồi, lần sau nếu có cơ hội thì tôi sẽ mời khách.”
Nói xong thì anh ta kéo Tô Phương Dung lên xe.
Tô Phương Dung ngồi lên xe: “Em như vậy, có phải không tốt lắm không?” Cô hơi chần chừ một chút, nhìn qua mấy người bị bỏ lại bên ngoài.
“Không quan trọng.” Mặt Tiêu Bảo Lộc không thay đổi trả lời: “Không ai quan trọng hơn chị.” Anh ta trừng mắt nhìn qua Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhéo mi tâm một cái, người này vốn dĩ luôn tùy hứng như vậy vẫn luôn không đứng đắn.
“Tiêu Bảo Lộc!” Tô Phương Dung cau mày giống như nhớ ra cái gì đó gọi lên một tiếng
“Ừm!”
“Sau này không cho phép em lái xe như vậy nữa.”
“…”
“Chị không có tư cách gì hạn chế em làm như vậy nhưng việc này rất nguy hiểm.” Tô Phương Dung bất đắc dĩ nói: “Em cũng không còn nhỏ nữa.”
Tiêu Bảo Lộc móc móc lỗ tai: “Chị dâu, chị thật sự giống mẹ của tôi rồi đó.”
“Chị chỉ là đang nói điều đúng cho em nghe thôi.”
“Ừm ừ ừ.” Tiêu Bảo Lộc liên tiếp gật đầu mấy cái.
“Em có nghe không đó?”
“Đương nhiên nghe mà, chị nói đúng hết.” Vẻ mặt Tiêu Bảo Lộc vô cùng thành thật.
Tô Phương Dung lườm anh ta một cái, cười mỉm nói: “Vậy chị đang nói cái gì vậy?”
“Không được nhắm mắt khi đang đua xe.”
“…”
Xe nhanh chóng đã được lái đi tới chung cư của Tô Phương Dung, cô xuống khỏi xe, nhìn qua Tiêu Bảo Lộc dặn dò lần nữa: “Em nhớ kỹ đó, sau này không cho phép chạy với tốc độ cao như vậy nữa.”
“Biết rồi!” Đối mặt với lời dặn dò của cô, Tiêu Bảo Lộc bất đắc dĩ lắc đầu.
Tô Phương Dung nhìn anh ta một cái, cũng không biết anh ta có nghe thật hay không nữa?
Chỉ có thể hít một hơi rồi thở dài nói: “Chị về trước đây!”
“Ừm!” Tiêu Bảo Lộc gật nhẹ đầu.
Tô Phương Dung xoay người chuẩn bị rời đi.
“Phương Dung…” Đột nhiên Tiêu Bảo Lộc kêu lên.
“Hửm?” Tô Phương Dung xoay người, không rõ lắm nhìn lại anh ta.
“Tôi cảm thấy gọi tên chị như thế này rất tốt, sau này tôi có thể gọi như vậy chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.