Chương 132: Quyền tự cho là mình đã báo đáp tốt.
Tần Lệ Phong gật đầu:
“Thế cũng được.”
Tô Phương Dung cúi đầu, nhìn sợi dây chuyền cực kỳ xa xỉ, ấp úng:
“Em không mua nổi đâu.”
Nghe thấy vậy, đuôi lông mày Tần Lệ Phong nhướng lên, cúi xuống kề bên tai cô, giọng nói đầy tê tái:
“Cho “ăn thịt” đi.”
Tô Phương Dung ngẩng lên, trừng mắt nhìn anh một cái:
“Đểu giả.”
Cô cằn nhằn mà rằng.
“Ha ha…”
Tần Lệ Phong cười:
“Anh vui lắm.”
“…”
Sau khi tiệc tối chấm dứt, Tần Lệ Phong nhận được một cuộc gọi, sắc mặt anh thoắt cái trở nên tái mét.
“Sao thế?”
Tô Phương Dung thấy khó hiểu bèn hỏi anh.
“Không có gì đâu.”
Mặt mày Tần Lệ Phong cứ giật giật:
“Hôm nay có khi anh không về nhà được.”
“Ừm…”
Tô Phương Dung ngơ ngẩn gục gặc đầu.
“Thế thôi hả?”
Đuôi lông mày Tần Lệ Phong nhướng lên.
Tô Phương Dung chẳng hiểu được ý anh là gì, trừng mắt đáp trả.
“Trông em có vẻ khoái chí lắm cơ đấy.”
“… Em nghe không hiểu anh đang lảm nhảm cái gì đấy.”
Tô Phương Dung nhớ kỹ trong lòng, không thể nào nói chuyện đạo lý tử tế với gã đàn ông này được, kiểu gì cô cũng thua.
“Anh không về nhà, em cũng không tỏ vẻ gì hay sao?”
Miệng anh khựng lại chẳng cười nữa, ánh mắt như lơ đãng quét qua thân thể cô.
Sắc mặt Tô Phương Dung đỏ lên, ôi quá là, muốn hôn lên mặt anh ấy quá:
“Có được không đó?”
“Em thấy có được không?”
Tần Lệ Phong lòng tham không đáy hỏi dồn dập.
Lông mày Tô Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ho-voi-chong-phuc-hac/1662028/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.