Chương 108
“Tần Lệ Phong…” Toàn thân Tô Phương Dung run rẩy, bàn tay siết chặt ga trải giường, lại kêu lên lần nữa, giọng nói có chút khẩn cầu yếu ớt.
Tần Lệ Phong liếc cô một cái, cắn răng, quay lưng lại.
Cơ thể anh cứng đờ, nằm nghiêng sang một bên không nói gì.
Tô Phương Dung quay đầu lại nhìn bóng lưng của anh, cắn cắn môi, vươn tay chọc chọc vào lưng anh, cứng quá.
“Tần Lệ Phong, anh không sao chứ…” Cô gọi.
“Không sao.” Giọng của anh khàn khàn, lộ ra đầy mùi vị dục vọng.
“Ừm.” Tô Phương Dung gật đầu, cũng quay lưng lại, cứng ngắc không động đậy.
“Ngủ đi.” Giọng nói của anh chậm rãi vang lên.
Tô Phương Dung gật đầu, nhắm mắt lại, cố gắng che dấu trái tim đang đập loạn xạ.
Sáng sớm, thời tiết trên núi mù sương.
Tô Phương Dung dậy lúc sớm tinh mơ, nhìn người nằm bên cạnh, đã sớm không thấy bóng dáng rồi.
Cô lật người xuống giường, ngáp một cái.
Mẹ Tô đã làm xong bữa sáng, hô hào cô ăn sáng.
Cô dụi dụi mắt, nhìn nhìn bốn phía.
“Mẹ…” Gia Bảo chạy lại, ôm lấy chân cô: “Có phải mẹ đang tìm chú không?”
Thằng bé vui vẻ cười ha ha.
“Không… phải…” Giọng Tô Phương Dung căng thẳng, lúng túng cười nhưng ánh mắt vẫn đang xem khắp nơi.
“Phương Dung, đi gọi cậu Tần ăn cơm.” Mẹ Tô ở đằng sau gọi một tiếng.
Tô Phương Dung quay đầu lại “a” một tiếng, lầm bầm nói: “Con cũng không biết anh ta đang ở đâu.”
Nghe thấy lời của cô, Gia Bảo đảo mắt một cái, đẩy đẩy Tô Tranh: “Chú đang ở công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ho-voi-chong-phuc-hac/1662004/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.