Chương 57
Gia Bảo cầm điện thoại di động của mẹ, rồi nhấc máy lên: “Alo?”
Tô Phương Dung nhìn cậu bé, chỉ cười cười, Gia Bảo thích nghe điện thoại cũng là vì anh.
Khi Gia Bảo nghe thấy câu hỏi từ phía bên kia, cậu bé chớp chớp đôi mắt to long lanh: “Chú muốn tìm mẹ con sao…con là con của mẹ…”
Tô Phương Dung mới nhớ ra rằng hình như Tần Lệ Phong không biết.
Vì vậy, liền đưa tay về phía con trai mình: “Nào, để mẹ nói.”
“Dạ.” Gia Bảo ngoan ngoãn đưa nó qua và thì thầm: “Đó là một ông chú!”
Tô Phương Dung chạm vào đầu nhỏ của con trai mình và trả lời điện thoại: “Tôi là Tô Phương Dung…”
Bên kia, có một giọng nói hơi ngập ngừng: “Là tôi.”
Vẻ mặt của Tô Phương Dung sững lại, cô theo bản năng xoay người sang chỗ khác: “Tổng giám đốc Quý?”
Cô không nghĩ tới người gọi điện tới lại là Quý Bình Long, hơn nữa, Gia Bảo là người đã trả lời cuộc gọi vừa rồi, chắc hẳn anh ta đang có tâm trạng phức tạp trong chuyện này.
Thật ra Tô Phương Dung cũng có thể cảm nhận được điều này, vì vậy cô hơi thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Quý có chuyện gì cầm tìm tôi sao?”
Nếu đã không thể xuyên về quá khứ thì hai người sẽ đối mặt với nhau bằng thân phận mới để gọi điện thoại, xưng hô là tổng giám đốc Quý có thể làm cho Tô Phương Dung cảm thấy thoải mái hơn.
Quý Bình Long không trả lời, nhưng trầm ngâm vài giây, đột nhiên mở miệng nói: “Thằng bé… là con trai cô?”
“Ừ.” Giọng Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-ho-voi-chong-phuc-hac/1661953/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.