Chương 4: Nhất định phải thành công vượt qua cuộc phỏng vấn đó Buổi sáng sau khi đã cho Bánh Bao Nhỏ của mình ăn no, cô đưa cặp sách cho cậu bé rồi dịu dàng dặn dò: “Gia Bảo, con đi trước với dì Dương được không? Hôm nay mẹ phải đi phỏng vấn nên không thế đưa con đến nhà trẻ được, mẹ đã nói với dì Dương rồi, lát nữa bà ấy và ông nội sẽ đưa con đi” “Vâng” Gia Bảo ngoan ngoãn gật đầu rồi đeo cặp sách nhỏ lên lưng, nhanh chóng đội mũ xách theo bình nước nhỏ chạy ra cửa mang giày. Sau khi mang xong thì đứng dậy, xoay người nắm chặt bàn tay nhỏ bày ra động tác cổ vũ với mẹ: “Mẹ, cuộc phỏng vấn lần này mẹ phải cố lên đó nha!” Tô Phương Dung ngại ngùng mỉm cười: ‘Mẹ sẽ cố gắng mà.” Sau sáu lần phỏng vấn liên tiếp thất bại, con đường tìm việc của Tô Phương Dung còn muốn gập ghềnh hơn là đi Tây Thiên lấy kinh. Nhưng cũng không còn cách nào khác, vì muốn chăm sóc cho Quý Bình Long nên khi vừa tròn mười tám tuổi cô đã trực tiếp gả vào nhà họ Quý mà không hề có chút do dự. Sau khi rời khỏi nhà họ Quý thì cô vừa học vừa làm một số công việc bán thời gian, cuối cùng cũng lấy được bằng tốt nghiệp của một trường đại học hạng ba. Bây giờ cô đã hai mươi lăm tuổi rồi, bằng cấp rong tay không cao lại không có bối cảnh chống lưng, hơn nữa lại còn là một người mẹ đơn thân, nếu so với những cô gái vừa trẻ trung xinh đẹp vừa có học thức ngoài kia thì cô chẳng có lợi thế gì khi đi tìm việc làm cả Nhưng ở trước mặt con trai thì cô tuyệt đối không thể nản lòng được, vì Bánh Bao Nhỏ nhà mình cô nhất định phải thành công Sau khi tiễn Gia Bảo đi thì cô vội vàng bước xuống lầu, nhưng vừa xuống đã nhìn thấy có một đám đông đang vây xem một chiếc xe ngoại màu trắng đậu ở đối diện. Chỗ này chỉ là một khu chung cư cũ kỹ nên rất ít khi nhìn thấy mấy chiếc xe hơi sang trọng một chút, chứ đừng nói đến loại xe đẳng cấp như. Bentley Continental GT. Tô Phương Dung cũng không có thời gian để quan tâm đến mấy chuyện này, sau khi chào hỏi với ông bác gác cổng một tiếng thì đi thẳng ra ngoài Cô vừa đi vừa cúi đầu kiểm tra lại hồ sơ cần thiết cho buổi phỏng vấn, căn bản không hề để ý tới tình hình ở bên đó nên mới không phát hiện ra chiếc xe Bentley Continental GT màu trắng kia đang chuyển động không nhanh không chậm mà chạy theo cô. *Chứng minh nhân dân, bằng tốt nghiệp, sơ yếu lý lịch…” Khi chắc chắn mình đã mang theo đầy đủ thì cô mới thở phào một hơi Chiếc xe Bentley màu trắng kia vẫn bám theo cô suốt con đường chật hẹp của khu chung cư, lúc phải quẹo qua khúc cua mới tăng tốc vượt qua cô Tô Phương Dung bị dọa cho hết hồn, thầm mắng người lái xe có biết lái hay không? Đột nhiên chiếc xe phía trước ngừng lại. Thân xe khá lớn chắn ngang con đường chật hẹp này, cô có muốn lách người cũng không dễ gì qua được. Cô nhìn thời gian trên đồng hồ mà nhíu mày, không chút suy nghĩ đã bước tới gõ nhẹ vào cửa xe: “Anh trai, phiền anh đậu xe ra chỗ khác” Không có ai trả lời Bên trong xe tối đến mức cô không thế nhìn thấy được bất cứ thứ gì, nhưng người trong xe lại có thể nhìn cô hết sức rõ ràng. Tô Phương Dung oán thầm trong lòng, kẻ có tiền đều thích tùy tiện làm bậy như vậy sao? Bọn họ có thể không thèm so đo với thời gian nhưng cô thì phải chạy đua với nó để kiếm sống đó. “Anh trai này” giọng nói của cô đã to hơn trước: ‘Phiền anh dịch xe ra một chút.” Lúc này phía sau lưng cô đã có rất nhiều người đứng chờ, tất cả bọn họ đều đợi để đi qua con đường này nhưng chiếc xe màu trắng kia vẫn không hề xê dịch dù chỉ một chút. Bởi vì chiếc xe sang trọng này có giá trị lên đến hơn mười tỷ nên không một ai dám đụng vào, chỉ biết đứng ở phía sau lên tiếng phàn nàn mà thôi. “Lái xe kiểu gì thế, khi không lại đậu ngay giữa đường làm gì vậy?” “Đúng đó! Mau tránh ra chỗ khác để người ta còn đi làm nữa.” Nhìn thấy đám người phía sau sắp nổi giận thì trên trán Tô Phương Dung cũng đổ đầy mồ hôi Buổi phỏng vấn hôm nay ở công ty J.L rất quan trọng với cô, đây là công ty mà cô vẫn luôn hằng mơ ước, vì để có thể đáp ứng hết tất cả mọi yêu cầu của đối phương mà cô đã phải cố gắng rất lâu mới có được cơ hội phỏng vấn này. Gô vừa định lên tiếng lần nữa thì đột nhiên chiếc Bentley kia chuyển động suýt chạm vào người cô, cứ thế mà lái ra khỏi con đường chật hẹp này với phong thái ung dung hoa lệ nhưng cũng rất sang trọng. Tô Phương Dung khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi nhìn lại thời gian trên đồng hồ thì gấp rút chạy tới trạm xe buýt với tốc độ nhanh nhất
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]