Chương trước
Chương sau
Mãi đến tận gần chiều Tịnh Kỳ và Ninh Khuê Mật mới học xong những cách hack vào hệ thống của các công ty đơn giản nhất, còn những hệ thống cao cấp hơn vẫn không vào được còn bị người ta trả đũa ngược lại.

Cô mệt mỏi bước ra bên ngoài cùng Ninh Khuê Mật ngồi ngã lưng ra sofa như sắp chết đến nơi rồi, ngày đầu thôi đã bị hành xác thế này.

“ Chị Khuê Mật! Mẹ chồng bị có khó không? ” Khương Tịnh Kỳ vu vơ hỏi, sao cô cảm thấy bà ấy nghiêm khắc quá vậy.

Ninh Khuê Mật mỉm cười nói “ Bà ấy không khó bình thường còn cưng chiều chị còn hơn Vũ Phong ” nói đến ở Tần Gia thì Tần Vũ Phong đích thực là con ghẻ, anh suốt ngày hết bị mẹ đến ba mắng còn cô lúc nào cũng đúng.

“ Chị có thể năng nỉ bà ấy, cho chúng ta nghĩ sớm không em mệt đến mờ cả mắt rồi ” Khương Tịnh Kỳ thở không ra hơi, đôi mắt màu nâu nhíu nhíu lại đầy mệt mỏi.

Nhưng Mạc Gia Uyên bà ấy sao có thể buông tha cho hai người dễ dàng như vậy chứ “ 5 phút nữa, hai đứa cầm lấy súng tỉa có gắng giảm thanh trong trường bắn, mỗi đứa bắn 10 viên nhất định vào ghim vào tâm mà thuộc hạ Tân Môn đã chỉ định ”.

Bình thường Tần Vũ Phong và Lăng Duật cũng không thể bắn được 10 viên ghim vào hết những tâm điểm chết người khác nhau do thuộc hạ Tần Môn đề ra, để xem hai cô có vượt qua được hai người kia không.

Bản thành tích bắng súng của Tần Môn được ghi rõ trên tấm bản ở trường bắn, đứng thứ nhất là Tần Gia Hào ba của Tần Vũ Phong.

Xếp thứ hai chính là Dư Nhất Minh chú của Tần Vũ Phong và Lăng Duật.

Xếp thứ ba là: Trần Khiêm chú Trần cũng là ba nuôi của Tần Vũ Phong.

Xếp thứ tư là người phụ nữ quyền lực Mạc Gia Uyên.

Xếp thứ năm chính là Tần Vũ Phong và Lăng Duật.



Hai người họ không hơn không kém kết quả kiểm tra ở Tần Môn đều ngang nhau chẳng ai hơn ai, vậy nên mới nói nếu vấn đề xảy ra nghiêm trọng chỉ cần Lăng Duật và Tần Vũ Phong cùng ra tay thì chỉ có thắng không có bại.

Năm 15 tuổi bọn anh đã theo chứ Từ vận chuyển vũ khí, gặp biết bao nhiêu chuyện, có khi lại lạc vào hẳng rừng sâu bị thú dữ vây quanh vẫn không sợ mà đối đầu với chúng.

Khương Tịnh Kỳ không ngừng cảm tháng, xem ra cô là người đứng chót bản của Tần Môn rồi, thật sự mệt quá đi mất.

Hai người kiểm tra trang bị trước khi vào trường bắn, xong Khương Tịnh Kỳ lên trước cô nhắm một mắt lại, làm như cách Mạc Gia Uyên bà ấy dạy bắn liên tục 10 viên chỉ trúng hồng tâm được chỉ điểm là 5 viên.

Ninh Khuê Mật cũng không khá hơn là bao cô nàng cũng chỉ được 6 viên.

Cả hai người bắt đầu bất an có khi nào hôm nay phải ngủ lại Tần Môn không vậy?

Trong lúc hai người đang tập bắn thì Lăng Duật và Tần Vũ Phong đã tan tầm đến Tần Môn đón người đó, vừa nhìn hai cô thì hai người đàn ông cũng bắt đầu bất an theo, xem ra tình hình không ổn lắm.

Nhưng thứ lo lâng nhất vẫn là người phụ nữ của họ sẽ bị bà ấy bắt ở lại Tần Môn nếu không hoàn thành bài tập bà ấy đưa ra, lúc trước khi Tần Gia Hào ông ấy dạy cho Tần Vũ Phong và Lăng Duật cũng vậy không hoàn thành liền bị bắt ở Tần Môn tập luyện một tháng trời.

Lăng Duật nhìn Khương Tịnh Kỳ chăm chú, nhìn cô khoác lên người bộ trang bị bảo hộ đặc quyền của Tân Môn cảm thấy có chút thích thú, nhưng vẫn không thích cảm giác ngủ một mình.

Khương Tịnh Kỳ và Ninh Khuê Mật vẻ mặt ủ rũ bước ra khỏi trường bắn.

Anh yêu chiều đưa tay đón Khương Tịnh Kỳ, Lăng Duật vừa vươn tay cô đã nhanh chóng sà vào lòng anh, anh ôm cô vào lòng cẩn thận hỏi “ Có mệt lắm không? ”.

“ Ưm...rất mệt ” Khương Tịnh Kỳ than vãn.



“ Nhưng em không bỏ cuộc đâu, không thể làm gánh nặng của anh ” Cô ngẩn đầu nhìn anh, vẻ mặt đáng thương vô cùng.

Mặc kệ có hai người kia ở đây, Lăng Duật vẫn hôn lên môi cô một cái để an ủi, anh lấy nước cho cô uống, nhìn cô mệt mỏi như vậy khiến anh có chút đau lòng nhưng thà đau lòng còn hơn để cô gặp nguy hiểm.

Một lần đối với anh là quá đủ rồi, không thể để có lần thứ hai như vậy nữa, nếu cô không may có chuyện quảng đời còn lại biết phải làm sao đây chứ.

Phía bên kia Tần Vũ Phong cẩn thận kiểm tra khắp người Ninh Khuê Mật xem cô có bị thương không, anh ta vẻ mặt vô cùng lo lắng cứ như bảo bối của nhà mình sắp bị vỡ đến nơi vậy.

“ Hai đứa rảnh rỗi chạy đến đây như vậy thì lên giúp chú Dư đi ” Mạc Gia Uyên bà từ bên trong bước ra ngồi xuống sofa nhìn hai người đàn ông đang lo lắng cho vợ mình mà không ngừng chăm sóc.

“ Mẹ! Ba nói lát nữa ba sẽ đến đây, bảo con nói với mẹ đừng bướng bỉnh với ông ấy nữa lần này ông ấy sẽ không bỏ qua đâu ” Tần Vũ Phong lên tiếng nhìn mẹ anh ta nói.

Vậy mà bà lại vô cùng bình thản, nếu là bình thường bà đã hốt hoảng mà chạy về Tần Gia rồi, lần này xem ra cũng không thể doạ bà ấy rồi.

“ Ông ấy đến thì sao chứ, cái đồ phản bội ” Mạc Gia Uyên bà ấy tức giận mắng một cái.

Lăng Duật và Khương Tịnh Kỳ cùng Tần Vũ Phong và Ninh Khuê Mật chỉ biết nhìn bà ấy rồi bật cười vì sự trẻ con này.

Lăng Duật vẫn ôm khư khư cô trong tay không buông ra, cũng cẩn thận xoa bóp cho cô đỡ đau vậy mà Khương Tịnh Kỳ đã mệt đến mức ngủ quên trên vai anh rồi, cô ngủ một cách ngon lành, anh lại vô cùng nhẹ nhàng không dám cử động mạnh sợ cô sẽ thức giấc.

Vừa định rời đi thì bà ấy lên tiếng “ Ở lại! hai đứa hôm nay đừng hòng chạy, Tịnh Kỳ và Khuê Mật sẽ ở lại Tần Môn còn hai đứa muốn ở lại cùng thì mau đi giúp chú Dư hoàn thành xong công việc với bên biên giới đi ”....

Cả bốn người chỉ biết câm nín không dám nói gì vì nếu bà ấy tức giận sẽ rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn mẹ anh mỗi lần giận ba anh nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.