Dương Tuyết Hoa chậm rãi tiến đến gần Hoắc Đông Quân, cô cúi đầu xuống không dám ngước lên nhìn hắn…
“Em thật sự xin lỗi, em thật sự không muốn đến trễ tiết của thầy đâu, em hi vọng thầy sẽ tha thứ và cho em một cơ hội để sửa sai…”
Hoắc Đông Quân không nghĩ lại có sinh viên cứng đầu như vậy, đây không phải chuyện mà hắn cần bận tâm nên hắn chỉ trả lời cho có…
“Kì sau học lại môn này, bây giờ em về đi…”
Dương Tuyết Hoa ngẩng mặt lên nhìn Hoắc Đông Quân, cô cảm thấy hắn không hề để tâm đến những lời mà cô vừa nói khi nãy…
“Môn này thật sự rất đắt, em cũng cố gắng rất nhiều mới được học lớp này, thầy cũng thấy hôm nay em chỉ đi trễ năm phút, thầy cũng chưa bắt đầu việc giảng bài mà…”
Hoắc Đông Quân càng nghe càng nhức đầu, hắn nhìn chằm chằm về phía vẻ mặt lo sợ sắp khóc của Dương Tuyết Hoa, nhưng trong lòng lại không chút gợn sóng…
“Tôi không có nhiều thời gian để đứng đây đối chất với em, làm sai chính là làm sai, em đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh mà hãy tự nhìn lại bản thân của mình đi…”
Dương Tuyết Hoa ấm ức liền rơi nước mắt, từ nãy đến giờ cô chỉ xin Hoắc Đông Quân hãy tha thứ cho sai lầm của mình chứ cô chưa từng đổ lỗi cho hoàn cảnh, sao hắn nói ra những lời không có nhân tính như thế cơ chứ…
“Em thật sự không hiểu em đã đổ lỗi cho hoàn cảnh lúc nào để thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-guong-ep-xin-hay-buong-tha-cho-em/2762140/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.