🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hoắc Đông Quân nghĩ đây là một bài tập nhỏ nên hắn quyết định sẽ giải tại lớp trong vòng hai tiếng này…

“Bạn nam kia, em hãy nói sơ qua về cách thực hiện đi, nhớ áp dụng những gì tôi đã dạy em vào bài làm…”

Hoắc Đông Quân nhìn thẳng về phía Mạnh Hùng còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu còn đang ngồi đợi mấy bạn khác lên làm mẫu trước sau đó mới học cách làm theo, ai ngờ đâu lại bị ác thần Hoắc Đông Quân gọi lên bảng đầu tiên. Lần này cậu phải ăn điểm trừ to đùng không biết khi nào mới gỡ được rồi…

“Này, cậu cứ làm y như tớ…”

Dương Tuyết Hoa chuyền tập cho Mạnh Hùng đọc sơ qua cách giải của cô, cậu không ngờ Dương Tuyết Hoa có thể suy nghĩ và đưa ra đáp án nhanh như vậy. Mặc dù không biết đúng hay không như cứ trả lời cho có vậy…

“Dạ thưa thầy, để giải bài tập thiết kế và vẽ một bản thiết kế sơ bộ cho một ngôi nhà nhỏ, có thể làm theo các bước sau: Thứ nhất là xác định mục tiêu sử dụng của ngôi nhà, thứ hai là vẽ bản thiết kế sơ bộ, thứ ba là xác định kích thước và tỷ lệ, thứ tư là định vị các cấu trúc và cuối cùng là lựa chọn vật liệu xây dựng cũng như kiểm tra lại bản thiết kế để đảm bảo rằng nó phù hợp với yêu cầu ban đầu và đáp ứng được mục tiêu sử dụng của ngôi nhà…”

Hoắc Đông Quân nghiêm túc nhìn về phía Mạnh Hùng khiến cậu sợ hãi, ngay sau đó là một tràng phê bình của Hoắc Đông Quân dành riêng cho cậu…

“Tôi bảo em nói sơ qua về cách thực hiện chứ không phải đọc lại gợi ý của tôi, em học được bao nhiêu buổi ở trong lớp mà đến cách trình bày cũng không hiểu vậy? Còn bạn nữ ngồi ở trên, em cũng không tài giỏi đến mức có thể giúp đỡ được bạn đâu, trước đó tôi cũng cảnh cáo em phải học hành cho đàng hoàng rồi mà?”

Hoắc Đông Quân cũng không khiêng dè gì mà phê bình cả Dương Tuyết Hoa, tiện thể hắn cũng lên tiếng nhắc nhở toàn bộ sinh viên có mặt trong giảng đường…

“Tôi sẽ nói lại lần nữa để các em có thể nắm được tình hình. Tập đoàn JC không chứa chấp những kẻ vô dụng chỉ biết ăn không ngồi rồi, mỗi năm JC sẽ tuyển dụng rất nhiều người mới có năng lực tốt, đồng thời loại bỏ những kẻ không làm được việc! Vậy nên các em phải xem lại phương pháp học tập của mình, với tình trạng hiện tại thì e rằng không một ai trong các em có thể qua được phòng phỏng vấn đầu tiên của KC đâu!”

Toàn bộ sinh viên trong giảng đường im thin thít, ngay cả tiếng động nhỏ nhất như tiếng lá cây xào xạt bên ngoài cũng có thể nghe thấy được. Mặc dù lời nói của Hoắc Đông Quân vô cùng khó nghe nhưng đây là sự thật mà tất cả sinh viên sau khi ra trường phải đối mặt…



Dương Tuyết Hoa nhìn về phía Hoắc Đông Quân, cô cũng không có ý định sẽ phản bác lại lời của hắn nên đành im lặng nhìn xuống vở của mình. Chẳng lẽ cô không có tiến bộ chút nào trong suốt quá trình học hay sao?

Hoắc Đông Quân không gọi sinh viên lên bảng giảng bài tập nữa, hắn để thời gian còn lại cho mọi người làm bài rồi cuối giờ nộp. Sau đó hắn đi xung quanh giảng đường để kiểm tra tiến độ làm bài tập của từng sinh viên một…

Hoắc Đông Quân đi đến chỗ của Dương Tuyết Hoa, hắn đứng sau lưng cô một lúc lâu, cuối cùng cúi xuống nói nhỏ bên cạnh cô…

“Tại sao lại đưa cậu ta đọc bài của em?”

Dương Tuyết Hoa né sang một bên không muốn trả lời, dù sao Hoắc Đông Quân cũng phê bình cô trước hàng loạt sinh viên có mặt ở đây rồi còn gì, bây giờ hỏi câu này còn có ích gì cơ chứ?

Hoắc Đông Quân nhăn mày tỏ vẻ khó hiểu nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện, sau giờ học hắn liền lên tiếng nhắc nhở…

“Hai bạn sinh viên hôm nay tôi nhắc nhở đến văn phòng gặp tôi!”

Mạnh Hùng lo sợ nhìn Dương Tuyết Hoa, trong khi cô bị gọi đến văn phòng quen rồi nên cảm thấy vô cùng bình thường. Cùng lắm thì bị phê bình một trận nữa là xong…

Hoắc Đông Quân nhìn hai người đang đứng trước mặt, hắn phê bình Mạnh Hùng trước, sau đó mới đến Dương Tuyết Hoa…

“Đã là sinh viên năm hai rồi mà còn mơ màng như thế này à? Chẳng lẽ trong đầu em không có chữ nào để trả lời câu hỏi của tôi à? Nếu thấy học được thì học, còn không thì xin nghỉ môn tôi hoặc đổi lớp khác, với cái tình hình này thì đừng mơ mà qua môn chứ đừng nói đến điểm số ở mức trung bình! Bây giờ em ra ngoài trước đi, nghĩ cho kĩ rồi đưa ra quyết định…”

Mạnh Hùng là con trai nhưng bị mắng kiểu này cũng suýt làm cậu ta rơi nước mắt, ấy vậy mà Dương Tuyết Hoa còn chưa khóc bao giờ. Hoặc có thể cô về nhà mới khóc nên cậu không hề hay biết…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.