Nhìn Cố Ái cười ngặt ngẽo đến nỗi gập cả bụng, lăn lộn hết bên này sang bên kia, Lâm Trình nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Thế nhưng nghĩ đến cô mới vừa hôn mình, Lâm Trình chợt cảm thấy tận sâu nơi đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, kìm lòng không được, khóemiệng hơi cong lên.
Làm sao vậy?
Còn có thể làm sao nữa, chẳng phải là bị biểu tình ngốc nghếch của anh chọc cười sao. Hơn nữa biết anh thích mình, trong lòng cô thực vui vẻ, vuiđến mức không thể kiềm chế được.
Nhưng mà vì cười quá mức thế nên bụng có chút đau.
Cố Ái ôm bụng ngừng cười, làm mặt đáng thương nhìn Lâm Trình: “Lâm ca ca,bụng em đau quá, anh giúp em xoa một lát có được không?”
“Được rồi, nào, nằm xuống đây.” Lâm Trình nói xong, giúp cô dịch gối cho vừađầu nằm rồi đỡ cô nằm xuống, kéo chăn đắp cẩn thận, rồi mới ôn nhu vuốtve bụng cho cô.
Mùi hương trên người anh thật dễ chịu.
Diện mạo của anh thật đẹp mắt.
Cố Ái mơ màng nhìn Lâm Trình không hề chớp mắt, bất giác liếm môi.
Bụng không đau, chỉ là vì đói bụng mà thôi.
Cố Ái chớp mắt: “Lâm ca ca, em đói bụng, muốn ăn cơm.”
“Được rồi, vậy Ái Ái muốn ăn gì?”
Lúc này ngữ khí của Lâm Trình khi nói chuyện cùng cô giống như đang cưngnựng trẻ nhỏ, thế nhưng Cố Ái lại yêu chết loại ngữ khí này, khẽ cắnmôi, cười mỉm chi: “Sủi cảo đi, em muốn ăn sủi cảo.”
“Được rồi, giờ anh sẽ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia/2428194/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.