Edit: Pingki
Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hơi thở của anh vấn vít bên tai cô, hơi ngứa nhưng rất ấm áp dễ chịu. Tuy rằng giờ phút này anh thực yếu đuối, nhưng cái ôm của anh cũng rất an toàn mà vững chãi, lưng cô kề sát vào ngực anh, cô cảm giác tim mình lúc này đập thật nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
“Ái Ái, sao cậu không nói gì nữa? Cậu vừa nói chuyện với ai đó phải không?” Giọng nói của Sally bỗng vang lên trong ống nghe điện thoại, Cố Ái giật mình nhớ ra là mình còn chưa ngắt máy, Lâm Trình đang ôm lấy cô thế này, nghe điện thoại quả thực không tiện lắm, đành phải nói qua loa vài câu rồi bảo với Sally rằng cô mệt, muốn đi nghỉ, hẹn khi khác nói chuyện rồi liền cúp điện thoại.
Cũng không biết để cho Lâm Trình ôm đến bao lâu, mãi cho tới khi tiếng mưa rơi ngoài trời nhỏ dần đi, tiếng sấm chớp cũng tắt hẳn, Cố Ái cảm giác chân mình đã bị tê rần rồi, Lâm Trình mới buông tay ra, sau đó chậm rãi quay về phòng của mình.
Mỗi người không ít thì nhiều đều có nhược điểm, đều có một vài chuyện mà họ không muốn để người nào biết được. Nhưng Cố Ái không thể nào tưởng tượng nổi, một người đàn ông đầy quyền lực có thể hô phong hoán vũ ở thành phố S này, gương mặt luôn lạnh lùng không chút cảm xúc, luôn tỏ ra thực bình tĩnh tự tin ấy vậy mà lại sợ nhất sấm sét.
Trông Lâm Trình thế này, không hiểu sao, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia/2428130/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.