Anh thả tôi xuống mau lên
- Anh có nghe không hả ?
Quý Thanh Lan vừa la hét vừa đấm vào người anh, từng cú từng cú va vào người anh.
Từ Lam và bé trai phía sau nhìn thôi cũng suýt xoa đau dùm.
Anh nhét cô vào ghế phụ, nhìn cô chằm chằm. Quý Thanh Lan vẫn ra sức đẩy anh ra :” Tránh ra, tôi không muốn về”
- Em quậy đủ chưa hả ?
Anh quát lớn, hai mắt anh đỏ ngầu, hơi thở dồn dập. Tay anh chống trên cánh cửa, hai mắt nhìn cô không chớp mắt. Cô nghe anh lớn tiếng như vậy nhưng không hề bất ngờ, chỉ nhết môi cười nhẹ, sau đó nâng mắt đối mặt với anh
- Vậy anh muốn tôi thế nào? Quay về với anh sao? Được, như anh muốn, tôi về là được rồi
Nói rồi cô xoay người dựa vào ghế, hai mắt nhìn về phía trước không hề chú ý đến anh nữa. Nhìn cô như vậy trong lòng anh lại thấy rất khó chịu nhưng không thể làm gì khác
Sau đó, anh lái xe đưa cô và bé trai kia về nhà. Từ đầu đến cuối, cô không hề chú ý đến anh, nói chính xác là cô xem anh như không khí
Đến nhà, cô dắt tay bé trai đi xuống rồi đẩy cửa vào nhà, bỗng cô nhận được điện thoại, là của Lãnh Du gọi đến
- Alo ?
- Thanh Lan, khi nào em về?
Lãnh Du lo lắng hỏi hang cô, thấy cô đi lâu quá chưa về
- À, em quay vè bên đây ở, còn có Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-toc/2805346/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.