Chu Trinh cũng không muốn tiếp tục ở lại thêm bất cứ giây phút nào nữa liền “ Vâng” một tiếng rồi rời đi. Sau khi cô rời đi, có 1 người phụ nữ từ trong bức rèm bước ra
- Em không nên làm như vậy
…………
Ngày hôm đó anh đã làm sáng tỏ nỗi lo trong lòng của Quý Thanh Lan nên tâm trạng của cô trở nên tốt hơn nhiều, cô cũng thường xuyên đi ra ngoài chơi hơn. Chủ nhật, anh được nghỉ nên dẫn cô trở về Quý gia.
Cha Quý nhìn cô con gái đã trở lại vui vẻ mà nỗi lo trong lòng cũng vơi đi không ít, ông nhìn cô con gái nhỏ của mình được chồng dìu dắt cẩn thận không khỏi cảm thán. Lúc đầu, ông cũng không quá hài lòng về anh nhưng nhìn cách anh đối với cô thì cũng thuận mắt không ít. Mẹ Quý vỗ vai ông một cái :” Anh nhìn xem, bọn nó đẹp đôi biết bao. Nhớ lại chuyện đó thì…”
- Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa
Ông nhanh chóng ngắt lời bà, ông quay sang ôm vai bà nhìn bọn trẻ đang đi vào. Hôm nay có không ít người đến, nên nhà cửa cũng được trang trí ít nhiều. Anh và cô vừa bước vào nhà đã nghe được tiếng trẻ con non nớt
- Cô ơi
Cậu bé trai con của Tần Dịch chạy đến trước mặt cô, dang hai tay đòi bế. Anh nhìn cậu bé rồi nhanh chóng bế bé lên :” Dượng bế con tha cô được không ?”
- Được ạ, được ạ
Hôm nay có cả gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-toc/2805341/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.