Chương trước
Chương sau
Chu Trinh cũng không muốn tiếp tục ở lại thêm bất cứ giây phút nào nữa liền “ Vâng” một tiếng rồi rời đi. Sau khi cô rời đi, có 1 người phụ nữ từ trong bức rèm bước ra

- Em không nên làm như vậy

…………

Ngày hôm đó anh đã làm sáng tỏ nỗi lo trong lòng của Quý Thanh Lan nên tâm trạng của cô trở nên tốt hơn nhiều, cô cũng thường xuyên đi ra ngoài chơi hơn. Chủ nhật, anh được nghỉ nên dẫn cô trở về Quý gia.

Cha Quý nhìn cô con gái đã trở lại vui vẻ mà nỗi lo trong lòng cũng vơi đi không ít, ông nhìn cô con gái nhỏ của mình được chồng dìu dắt cẩn thận không khỏi cảm thán. Lúc đầu, ông cũng không quá hài lòng về anh nhưng nhìn cách anh đối với cô thì cũng thuận mắt không ít. Mẹ Quý vỗ vai ông một cái :” Anh nhìn xem, bọn nó đẹp đôi biết bao. Nhớ lại chuyện đó thì…”

- Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa

Ông nhanh chóng ngắt lời bà, ông quay sang ôm vai bà nhìn bọn trẻ đang đi vào. Hôm nay có không ít người đến, nên nhà cửa cũng được trang trí ít nhiều. Anh và cô vừa bước vào nhà đã nghe được tiếng trẻ con non nớt

- Cô ơi

Cậu bé trai con của Tần Dịch chạy đến trước mặt cô, dang hai tay đòi bế. Anh nhìn cậu bé rồi nhanh chóng bế bé lên :” Dượng bế con tha cô được không ?”

- Được ạ, được ạ



Hôm nay có cả gia đình của Tần Dịch đến, còn có Trạch Tân, 2 người bạn thân này cũng đã quá lâu không gặp. 2 người nhanh chóng chào cha mẹ từ trên lầu bước xuống. Về phần cậu bé vừa nhìn thấy ông bà liền chạy đến nịnh nọt, thật là

……..

Một thời gian nữa lại trôi qua, dạo gần đây anh xin nghỉ để ở nhà bầu bạn với cô. Hai người đưa ra kế hoạch để đi du lịch, nói là làm liền, họ nhanh chóng đặt vé đi biển. Bởi vì cô rất thích biển nên trong lúc rảnh rỗi liền chọn ngay địa điểm đó

Vừa đến khách sạn nhận phòng, Quý Thanh Lan mở cửa ban công chạy ra ngắm biển. Đã từ rất lâu rồi cô không được đi biển. Từ khi trở thành bác sĩ thời gian để cô nghỉ ngơi rất ít huống hồ là rảnh rỗi để đi biển.

- Ông xã, nhìn kìa, biển đấy, có đẹp không ?

Cô chỉ tay về phía biển rồi quay đầu nhìn người đàn ông đang sắp xếp vali cho mình cười vui vẻ. Anh nghe cô gọi mình là ông xã liền không nhịn được cười đến mức miệng sắp ngoát đến mang tai

- Em gọi anh là gì? Gọi lại được không?

Anh đi đến ôm cô từ phía sau, càm tựa lên hõm cỗ của cô

- Ông xã

- Ừm, anh đây



Không ai nói tiếp gì nữa, nhưng tâm trạng đều rất vui, chỉ ôm nhau như vậy thôi cũng đủ rồi.

- Ông xã, con đạp em này

Cô nắm bàn tay của anh đặt lên bụng mình :” Thấy sao hả ?”

- Đúng.. đúng là đang đạp thật

Anh quỳ xuống 1 gối, áp tai mình vào bụng của cô, cảm nhận từng cú đạp của con mình :” Đau không?”

Bị anh hỏi bất ngờ, cô cũng không biết trả lời thế nào, chỉ biết nhìn anh cười cười. Khỏi nói thì anh cũng biết chắc là đau rồi. Tuy anh không chuyên về khoa sản nhưng cũng biết không ít về nó

- Vất vả cho em rồi bà xã

Mạc Tử Hàn đứng dậy ôm cô vào lòng mình

Hai người dạo chơi ở đó khoảng 2 tuần thì trở về nhà. Vì cô mang thai đã hơn 8 tháng nên cũng bắt đầu vào giai đoạn mệt mỏi hơn, anh muốn cô trở về để tịnh dưỡng nên cũng kết thúc chuyến đi ở đó.

Kết thúc chuyến đi quay trở về nước thì trời cũng bắt đầu chuyển sang mùa thu. Không khí trở nên rất êm dịu
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.