Chương trước
Chương sau


Đợi khi cô ăn xong, anh cũng đứng dậy tranh thủ dọn dẹp. Thẩm Như vẫn tập trung vào công việc, một chút cũng không ngó ngàng tới anh. Hạo Thiên biết cô trước nay đều luôn coi trọng công việc nên anh cũng không muốn cấm đoán, chỉ dám nhắc nhở cô một chút.

-Thẩm Như à, trễ như vậy rồi hay em nghỉ một chút đi.

-Không cần đâu, sắp xong rồi.

-Vậy còn một ít, để ngày mai hãy làm.

-Nếu anh muốn về thì cứ về trước đi, làm xong công việc tôi sẽ về sau.

-Vậy thì tôi đợi em.

Hạo Thiên lặng lẽ ngồi xuống ghế bên cạnh ngắm nhìn cô làm việc. Thẩm Như rất xinh đẹp, lúc tập trung lại đẹp hơn gấp vạn lần. Có trách là trách anh ngu ngốc, trước nay không nhận ra tình cảm của mình. Bây giờ theo đuổi lại vợ, liệu có còn kịp hay không?

Thẩm Như làm xong tất thảy liền vươn vai thoải mái như trút đi được gánh nặng. Cô nhìn qua anh, có chút khinh bỉ mà lườm một cái.

-Sao lại chờ tôi? Về trước nghỉ ngơi không tốt hơn sao?

-Tôi muốn chờ em.

Thẩm Như hơi sượng rồi, cô ậm ừ một chút rồi sắp xếp lại giấy tờ trên bàn. Đứng dậy cầm theo túi xách, cô như lơ đi người trong phòng mà bước ra ngoài. Hạo Thiên biết cô còn giận nên nào dám có ý kiến nào hơn, lặng lẽ đi theo sau không dám ho he dù một tiếng.

Gara tập đoàn rộng lớn cũng chỉ còn mỗi xe anh và xe cô, Thẩm Như ngồi vào xe đã lái đi còn chưa kịp để ý định đi ké của ai kia nhen nhóm. Hạo Thiên chun môi, tội nghiệp quay lại với chiếc xe của mình.

Về tới nhà, Thẩm Như tranh thủ đi tắm trước còn anh thì ngồi trên giường lướt vài trang báo xã hội xem qua. Đợi đến khi cô trở ra ngoài với mái tóc ướt nhẽm, anh mới buông điện thoại xuống kéo cô về phía giường. Ấn định cô ngồi xuống, anh xoay người vào trong phòng tắm tìm kiếm gì đó khiến cô bực dọc.

-Anh bị điên à?

Hạo Thiên quay trở ra với trên tay là chiếc máy sấy, anh tiến lại cắm điện, bắt đầu sấy tóc cho cô. Thẩm Như có chút không quen muốn né tránh nhưng anh lại nắm tay cô kéo lại.

-Ngồi yên một chút!

-…

-Em đừng giữ thói quen để tóc ướt như này nữa, sẽ rất dễ bệnh.

-Trước nay cũng không bệnh.

-…

Cả hai lại im lặng không biết nên nói gì thêm, dường như câu chuyện đã đi vào ngõ cụt. Hạo Thiên tay vẫn đều đều sấy tóc cho cô, nhìn cô trong lòng lại dâng lên những lo lắng.

-Sau này cũng đừng làm việc trễ như hôm nay, công việc thì quan trọng thật nhưng sức khoẻ của em mới là quan trọng nhất.

-Để qua ngày mai sẽ rất phiền phức.

-Vậy sau này tôi sẽ cắt bớt công việc cho em.

-Không cần đâu.

-Tôi lo được cho em.

Thẩm Như không biết nên nói gì hơn nữa, trong lòng rối bời nhiều cảm xúc khác nhau. Cô cứ vậy ngồi yên mặc anh sấy tóc cho mình, trong đầu không khỏi những suy nghĩ về tìm cảm lúc này.

Hạo Thiên tắt máy sấy, anh khẽ cười cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô. Có chút giật mình nên Thẩm Như chỉ nhướn người ra sau, Hạo Thiên không chút khó chịu như thường ngày, anh chỉ ôm nhu xoa rối mái tóc của cô.

-Ngủ trước đi, tôi tắm xong sẽ ra ngủ sau.

-Ừm.

Hạo Thiên quay người vào tắm còn cô thì vẫn mông lung với nhiều suy nghĩ. Nằm xuống giường, cô có chút không tin những gì xảy ra hôm nay là sự thật. Hạo Thiên hôm nay đã ôn nhu với cô, anh còn rất chăm sóc và quan tâm đến cô. Nếu như mọi chuyện xảy ra trước đó có lẽ cô đã rất hạnh phúc.

Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, Thẩm Như vội nhắm mắt lại vờ như đã ngủ. Hạo Thiên vì cô ngủ nên cũng không dám làm ồn. Anh từng bước nhỏ nhẹ tiến về phía giường, đến nằm xuống cũng không dám cự mạnh vì sợ cô thức giấc. Xoay người nhìn bóng lưng của cô, bất giác anh lại thấy tội lỗi về những chuyện mình đã làm. Giờ phút này anh chỉ còn cách nổ lực hết sức mình để chiếm lấy trái tim cô, học cách trân trọng và yêu thương cô nhiều hơn.

Bàn tay anh nâng lên rồi hạ xuống, anh muốn ôm lấy cô vào lòng nhưng lại sợ khi cô tỉnh dậy sẽ thấy phiền. Mọi thứ đảo lộn, anh không biết nên nghe lý trí hay trái tim, chỉ còn biết làm theo cảm tính mà vòng tay tới ôm lấy cô vào lòng. Thẩm Như bất ngờ mở mắt nhưng cô không dám cự cậy, cô muốn nằm yên như vậy để cảm nhận vòng tay ấm áp của anh. Hạo Thiên thấy cô nằm yên cũng an tâm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

-Thẩm Như, cho tôi cơ hội để trân trọng em có được không?

Thẩm Như bất ngờ khi nghe anh hỏi câu này, cô vẫn tiếp tục giả ngủ nằm đó lắng nghe anh. Nhưng Hạo Thiên sau đó không nói gì nữa, anh chỉ lẳng lặng ôm lấy cô trong vòng tay rồi nhắm mắt lại. Có vẻ như anh rất sợ nếu mình còn làm ồn thì cô sẽ thức giấc.

Cứ như vậy cả hai dần thiếp đi trong sự ấm áp của đối phương. Giây phút đau lòng đã qua đi, giờ đây chỉ mong mỗi giây phút Hạo Thiên đều có thể bù đắp những lỗi lầm cho cô. Mong ước được cô tha thứ và chấp nhận tình cảm của anh để bọn họ có cơ hội được cháy hết mình với tình yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.