"Thưa phu nhân, bên ngoài có một người nói rằng đây là quà Hàn phu nhân đã gửi tặng cho bà."
Hàn phu nhân?
Trong đầu Cận Tử Kỳ lập tức hiện lên nụ cười đầy đắc ý của Jane.
Cô ta tốt bụng đến mức tặng quà cho cô sao?
Cận Tử Kỳ bóc lớp vỏ bên ngoài ra và phát hiện bên trong là một hộp trang sức Tiffany.
Trên chiếc hộp có một tờ giấy ghi chú, Cận Tử Kỳ mở ra, phía trên có viết một dòng chữ:
"Bảy ngày sau hôn lễ của tôi, hi vọng cô sẽ đeo nó đến tham dự buổi tiệc, Jane."
Cận Tử Kỳ không mở hộp trang sức ra mà tiện tay quăng nó lên ghế salon: "Đem hộp trang sức đi bán lấy tiền cho tôi."
"Sao ạ?" Người giúp việc không dám tin vào tai của mình.
"Tôi nói là nhìn nó thật chướng mắt, bảo cô mau đem nó đi bán lấy tiền, đã rõ chưa?"
Người giúp việc sững sờ, khẽ gật đầu: "Dạ vâng, tôi hiểu rồi ạ."
Sau đó cô ta cầm hộp trang sức, khó hiểu rời đi.
Quả thực, theo suy nghĩ của những người bình thường thì quả là chẳng ai có thể hiểu nỗi cách nghĩ của một người như Cận Tử Kỳ. Rõ ràng đây là một món trang sức được đặt hàng theo số lượng, vậy mà cô ấy lại đem nó đi bán đổi lấy tiền.
Chuông điện thoại vang lên, Cận Tử Kỳ dường như đã đoán trước được là ai đang gọi điện thoại đến.
"Mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa." Giọng nói trầm ấm vang lên ở đầu dây bên kia, kèm theo đó là những tiếng vang phát ra từ trong nhà kho.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó ngay lập tức." Cận Tử Kỳ cúp máy, quay người đi lên lầu thay đồ, sau đó lén đi ra ngoài.
-----
Trong nhà kho bỏ hoang, Tống Chi Bác bị đánh đập đến mức toàn thân đầy máu, nằm thoi thóp dưới mặt đất.
"Năm mươi vạ
[email protected] Ông đang bố thí cho ăn mày sao? Hắc đại ca vo tròn tấm chi phiếu và ném ra đằng xa, mặt tỏ vẻ khinh bỉ: "Dù một con số lẻ cũng không được thiếu!"
"Xin các người cho tôi thêm một chút thời gian nữa... khụ khụ... 50 vạn này xem như là tiền lãi đi, có được không?"
Nếu là trước kia giao nộp 50 vạn thì có thể Hắc đại ca sẽ nhắm mắt cho qua để Tống Chi Bác được yên ổn thêm vài ngày, thế nhưng, lần này thì khác, bọn họ đã nhận tiền từ người khác thì tất nhiên là phải làm cho được việc rồi!
Hắc đại ca nắm lấy số tóc ít ỏi trên đầu Tống Chi Bác: "Lão già thối, ông còn định gạt bọn tôi nữa sao, muốn chết?"
Nói rồi, Hắc đại ca nắm lấy gương mặt của Tống Chi Bác hung hăng chà xuống đất, hét lớn: "Cưa chân lão cho tao!"
Tiếng cưa điện lập tức vang lên trong nhà kho, âm thanh ấy cách Tống Chi Bác mỗi lúc một gần hơn.
Ông ta ra sức giãy giụa, kêu gào than trời trách đất, giữa đũng quần của ông ta cũng đã ướt sũng.
Thế nhưng, mặc cho ông ta có ra sức giãy giụa thì cũng chẳng thấm vào đâu, bốn tên côn đồ đang ghì chặt tứ chi của ông ta xuống đất, trong đôi mắt đang trợn trừng của ông ta là hình ảnh một tên côn đồ với nụ cười dữ tợn đang đưa máy cưa điện lại gần.
"Đừng, đừng mà!"
Tống Chi Bác muốn rụt chân lại, thế nhưng chiếc cưa điện đang được đưa xuống phía chân trái của ông ta, ông ta thậm chí còn cảm nhận được cảm giác đau đớn qua sự ma sát của những bánh răng và da thịt của mình.
"Đừng mà a a a!"
Tên côn đồ ấy hét lớn một tiếng, cố gắng dùng sức để cưa đứt chân Tống Chi Bác.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, đột nhiên có một chiếc xe hơi màu đen từ bên ngoài lao vào.
Tên thuộc hạ đang cầm máy cưa điện sững sờ ngẩn người ra quên mất rằng mình phải ra sức cưa một bên chân của Tống Chi Bác.
Mặt Tống Chi Bác trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ông ta thở phì phò, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
Tên thuộc hạ của Hắc đại ca vừa buông ông ta ra, ông ta lập tức ngã ra đất, khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Ở phía bên kia, Hắc đại ca chán ghét liếc nhìn Tống Chi Bác một cái, sau đó quay mặt về phía chiếc xe hơi màu đen vừa tiến vào, lớn tiếng nói: "Ai bảo các người xông vào đây? Lẽ nào các người không biết bọn tôi đang làm việc sao?"
Thật ra ngay từ đầu Hắc đại ca đã biết ai là người vừa mới đến, thế nhưng màn kịch này phải diễn thật đạt thì người xem mới thán phục được chứ.
Dù cho ở đây cũng chỉ có mình Tống Chi Bác đang xem kịch.
Tống Chi Bác nghe Hắc đại ca nói xong liền lấy tay lau vội những vệt nước mắt, nhìn về phía chiếc xe hơi la lên: "Cứu mạng, xin hãy cứu mạng!"
"Ông còn không mau ngậm miệng lại cho tôi!"
Một chân của tên côn đồ đạp lên người Tống Chi Bác, đau đến mức khiến ông ta phải nhe răng trợn mắt.
Chiếc xe màu đen đậu ở chỗ đó được một lúc lâu mà mãi vẫn chẳng thấy có chút động tĩnh gì.
Nhìn cái máy cưa điện đang ở kế bên mình, Tống Chi Bác cảm thấy chân trái của mình tê rần, nước mắt ông ta lập tức chảy ra.
Lúc này cửa sổ xe hơi đột nhiên hé mở, giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang lên:
"Tôi đến đây để giúp Tống Chi Bác trả nợ!"
Lúc này, đến Hắc đại ca cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không phải đã nói người thương lượng là đàn ông sao?
Hắc đại ca tò mò bước lại gần, hắn muốn tận mắt nhìn rõ người phụ nữ trong xe dung mạo thế nào mà lại dám cả gan một mình đến đây như thế.
Tống Chi Bác vui đến mức khóc lên, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
Ông ta cảm thấy giọng nói này có hơi quen, nhưng trong chốc lát, ông ta lại không nhớ ra đây là giọng nói của ai, mà chuyện đó thì có gì quan trọng vào lúc này đâu cơ chứ, chỉ cần có người cứu mạng ông ta thì người đó ắt hẳn sẽ là ân nhân, có bắt ông ta phải quỳ xuống gọi mẹ cũng được!
"Cô trả nợ giùm lão sao? Ha ha." Hắc đại ca cười nhạo: "Cô có biết lão nợ tôi bao nhiêu tiền không?"
"Cô không cần phải làm ra vẻ ta đây đâu, haha!"
Những người khác đều nhao nhao cười rộ lên càng khiến Tống Chi Bác mỗi lúc một lo lắng, bất an hơn.
"Chẳng qua cũng chỉ là hai nghìn năm trăm vạn mà thôi."
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ với dáng người mảnh mai xinh đẹp bước ra, cô tiện tay đóng cửa lại.
"Nhưng mà trước khi trả tiền, không biết tôi có thể nói với Tống Chi Bác vài lời được không, tôi phải xác nhận rõ xem là ông ta có đáng để được tôi giúp đỡ không đã chứ!"
Tống Chi Bác run sợ trả lời: "Chỉ cần cô giúp tôi trả nợ, cô muốn tôi làm gì tôi cũng làm!"
"Cái thứ như ông thì làm được gì chứ?" Hắc đại ca nhổ nước bọt vào mặt Tống Chi Bác: "Ông thật tốt số, chân sắp bị cưa đến nơi rồi mà vẫn có một người phụ nữ sẵn sàng ra tay bảo vệ."
Tống Chi Bác thầm cảm tạ tổ tiên đã phù hộ, đồng thời cũng vô cùng biết ơn người phụ nữ kia.
Hắc đại ca quan sát Cận Tử Kỳ một lúc, nhìn thấy phía sau cũng không còn chiếc xe nào khác tiến đến, nghĩ bụng đây có lẽ là cách làm việc của bọn họ, hắn liền đưa tay lên ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ: "Vậy bọn tôi đi trước, tôi cho các người mười phút, đến lúc đó xin tiểu thư đây cho tôi một câu trả lời!"
Cận Tử Kỳ gật đầu: "Chắc chắn rồi, tôi nói được làm được."
Lúc này Hắc đại ca mới bằng lòng dắt đám thuộc hạ ra khỏi nhà kho.
Thấy bọn họ đều đi ra ngoài cả rồi, Tống Chi Bác lập tức bò đến bên cạnh Cận Tử Kỳ: "Xin hãy cứu mạng, xin hãy giúp tôi!"
"Ta giúp ông thì cũng được thôi, nhưng ông phải giúp tôi một việc."
Vì khoảng cách quá gần nên Tống Chi Bác càng lúc càng thấy giọng nói này quá đỗi quen thuộc, ngước mặt lên, ông ta lập tức nhìn thấy nụ cười của Cận Tử Kỳ.
"Là cô sao?" Tống Chi Bác giật mình vội vàng lui lại.
"Thế nào, nhìn thấy quỷ rồi sao?" Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng cúi xuống quan sát gương mặt đang hoang mang hoảng sợ của Tống Chi Bác.
"Sao cô lại ở đây?"
Tống Chi Bác không nghĩ rằng Cận Tử Kỳ sẽ tốt bụng đến mức giúp mình trả nợ.
"Lúc trước tôi có nghe vợ ông nói ngươi bây giờ đã là phó giám đốc bộ phận đầu tư tài chính của tập đoàn Tống thị rồi, đúng không?"
Cận Tử Kỳ nói tiếp: "Hàn Mẫn Tranh dường như vẫn rất tín nhiệm ông đấy."
Nghe đến đây, Tống Chi Bác đã biết được Cận Tử Kỳ muốn ông ta làm gì.
Ông ta lắc đầu nói: "Không được đâu, tôi không thể làm những việc gây tổn hại cho tập đoàn Tống thị được, tôi sẽ bị tống cổ ra khỏi đó mất!"
"Ông nghĩ là sau khi bị cưa chân thì ông còn có thể chống gậy đi đến Tống thị làm được sao? Nếu vậy thì ta cũng rất tò mò muốn biết đến lúc bị cưa mất cánh tay thì nhà ông sẽ gõ bàn phím như thế nào đây?"
Tống Chi Bác sợ xanh cả mặt, mồ hôi đầm đìa, vừa nghĩ đến cảnh bản thân mình không còn tay chân liền cảm thấy vô cùng kinh hãi.
"Thật ra tôi cũng không bắt ông phải làm chuyện gì to lớn lắm đâu, nghe nói Hàn Mẫn Tranh đang dự định lấy 2 tỷ đô từ tập đoàn Tống thị đem đi đầu tư, đây cũng là dự án đầu tiên của hắn ta từ sau khi hắn đảm nhận vai trò chủ tịch. Ông nói thử xem, nếu xảy ra những sự cố ngoài ý muốn thì có phải những cổ đông của tập đoàn Tống thị sẽ lột da hắn không?" Giọng của cô bỗng trở nên âm u, khiến Tống Chi Bác sởn da gà.
"Chuyện này..." Tống Chi Bác có chút do dự: "Nếu Hàn Mẫn Tranh biết được những chuyện này là do tôi làm, hắn nhất định sẽ giết chết tôi."
"Đến lúc đó hắn cũng chẳng có quyền lực gì trong tay nữa thì lấy gì để giết ông chứ? Nếu mọi việc thành công tốt đẹp, tôi sẽ đưa cho ông 500 vạn, lúc đó ông cầm số tiền đó để lấy vợ mới hay ra nước ngoài sinh sống gì thì cũng tùy thuộc vào quyết định của ông."
Tống Chi Bác lén nhìn Cận Tử Kỳ, bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ. Ông ta bị Quách Vân Vân dụ dỗ đi đánh bạc và dính vào món nợ khổng lồ này, trong lúc ông ta sắp bị cắt đứt chân thì lại có một người tốt bụng từ đâu nhảy ra giúp ông ta trả nợ, nhưng điều kiện để trả nợ lại là bắt ông ta bán đứng ông chủ của mình... Tất cả mọi chuyện giống như một màn kịch đã được dựng sẵn từ lâu, chỉ chờ ông ta từng bước sa chân vào bẫy.
"Là cô làm phải không? Tất cả mọi chuyện đều do cô đặt bẫy tôi có đúng không?" Tống Chi Bác lạnh lộng tra hỏi.
"Nếu là tôi làm thì sao?" Ngược lại Cận Tử Kỳ vô cùng thản nhiên, không hề phủ nhận mọi chuyện: "Lẽ nào là do tôi sai ông đi ngoại tình? Là do tôi cầm dao kề cổ bắt ông phải đi đánh bạc sao?"
Cận Tử Kỳ cười mỉa mai nói: "Nếu nhà ông không có lòng tham thì làm sao có thể sa chân vào chiếc bẫy này chứ?"
Đầu óc Tống Chi Bác trống rỗng, ông ta gục đầu xuống.
"Bây giờ ông có hai sự lựa chọn, hoặc là hôm nay ông để lại tay chân mình ở đây; hoặc là ông đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ giúp ông trả hết tất cả những nợ nần. Sau khi mọi chuyện thành công tốt đẹp tôi sẽ đưa thêm cho ngươi một số tiền. Thế nhưng, tôi cũng không kiên nhẫn lắm đâu. Tôi cho ông thời hạn hai ngày, ông phải làm sao để số tiền đầu tư 2 tỷ đô la đó thuộc quyền kiểm soát của tôi. Nếu quá thời hạn cho phép, hậu quả ông sẽ tự phải gánh chịu."
Tống Chi Bác im lặng một hồi mới lên tiếng: "Nhưng tôi muốn biết lí do vì sao cô lại làm như vậy, ngươi là cổ đông lớn của tập đoàn Tống thị, nếu làm như vậy thì xét cho cùng những tổn hại đó đều thuộc về cô."
Cận Tử Kỳ cười lạnh lùng, nói: "Hàn Mẫn Tranh hại chết chồng tôi, khiến hai mẹ con tôi sống không một nơi nương tựa, đã vậy hắn lại còn cướp đi Tống thị từ trong tay tôi, ông nghĩ tôi có nuốt được cơn giận này không? Dù cho tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, tôi nhất định cũng sẽ khiến Hàn Mẫn Tranh phải trả một cái giá thật đắt, xem như là một lời an ủi cho chồng tôi trên thiên đường!"
Tống Chi Bác nhìn thấy vẻ mặt đầy cương quyết của Cận Tử Kỳ. bỗng nhiên cũng cảm thấy có chút cảm thông cho nỗi đau mất chồng của một quả phụ như cô.
"Vậy nếu tôi giúp cô, đến lúc đó cô nói lời không giữ lấy lời thì tôi biết phải làm sao?"