Ban đêm, Cận Tử Kỳ nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ.
Đã là ngày thứ tám nhưng vẫn chẳng có một chút tin tức gì. Việc ông lão kia là bệnh nhân tâm thần quả thực là một sự châm chọc lớn đối với Cận Tử Kỳ. Chỉ có bệnh nhân tâm thần mới đồng ý với suy nghĩ của cô rằng Tống Kỳ Diễn vẫn chưa chết.
Bên phía Đại lục đã liên tục gọi điện thoại thúc giục.
Cận Tử Kỳ ngồi dậy, bước chân trần đi đến trước cửa sổ...
Chẳng lẽ thật sự phải từ bỏ hay sao?
Rốt cục Kỳ Diễn đang ở đâu?
Vì sao tất cả mọi người, tất cả mọi thứ đều nói với mình rằng anh ấy đã mất?
Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều thôi sao?
Ánh sáng trong mắt Cận Tử Kỳ biến mất, chỉ còn lại một sự âm u, mờ mịt.
Cô từ từ xoay người, đi đến bàn trà, rót một ly nước lạnh, uống xong, cô bước đến ngồi xuống ghế sofa, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.
-----
Đêm đã khuya, khoảng hai giờ sáng, trên hành lang khách sạn đột nhiên xuất hiện một vài người đàn ông mặc đồ đen.
Đèn led đỏ đang nhấp nháy trên camera ở góc hành lang từ từ mờ đi.
“Đã sắp xếp ổn thỏa?” Từ phía sau vang lên một giọng nam từ tính có hơi khàn khàn.
Người đàn ông phía trước gật đầu: “Lúc tối tôi đã thêm một ít thuốc ngủ vào nước uống, có lẽ là đã ngủ say.”
Nói xong, anh ta đưa ra một cái phiếu phòng.
Một bàn tay thuôn dài màu lúa mạch đưa ra nhận lấy phiếu phòng, thấp thoáng trong bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1252034/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.