Editor: Tâm Thường Lạc
Sau khi cửa biệt thự mở ra, Kiều Niệm Chiêu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tống Nhiễm Cầm trông thấy cô ta và gã đàn ông kia thì không nói một lời, hai mắt trợn ngược ngã quỵ thẳng xuống, cô ta sợ điếng hồn không biết phải làm sao.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, đang yên lành mẹ lại..."
Tô Hành Phong dừng xe xong đi vào đỡ lấy Tống Nhiễm Cầm, vừa ngẩng đầu lập tức nhìn thấy cảnh tượng trên chiếu nghỉ cầu thang...
Mặt Kiều Niệm Chiêu đâu đâu cũng thấy tràn đầy kinh hoảng mà quỳ ở trên sàn, một người đàn ông dáng vẻ thô kệch lôi thôi lếch thếch đang điên cuồng nằm sấp trên người cô ta.
Bộ dạng như vậy, Tô Hành Phong đã không còn là người con trai ngây thơ làm sao có thể không biết bọn họ đang làm gì?
"Kiều Niệm Chiêu, cô vụng trộm với đàn ông lại có thể vụng trộm tới chỗ này? Cô cứ như vậy mà khảo khát cần có đàn ông làm dịu sao?”
Tô Hành Phong không kềm chế được cơn giận, bên trán gân xanh nổi lên, bởi vì cái dạng sỉ nhục này mà đôi mắt đỏ ngầu như muốn chảy ra máu.
Kiều Niệm Chiêu ở nơi này bị gã đàn ông thô lỗ chịu hết nhục nhã không tính, còn phải bị Tô Hành Phong châm chọc như vậy, nước mắt rơi xuống, cố gắng muốn tránh thoát gã đàn ông trên người: "Ông cút ngay, thả tôi ra, tôi muốn báo cảnh sát bắt ông!"
Tên đàn ông này, chính là gã đàn ông ngày ấy ở cửa bệnh viện bắt cóc cô ta, Hắc Lão Tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1252014/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.