Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt dò xét, ngược lại nhìn về phía Cận Chiêu Đông đứng ở cạnh bàn không kịp thở.
Nói thật, thấy bộ dạng Cận Chiêu Đông cam chịu như vậy, Cận Tử Kỳ có một loại cảm giác khoan khoái khó có thể diễn tả bằng lời, dù sao số lần Cận Chiêu Đông đã từng thiên vị Kiều Niệm Chiêu là quá nhiều, hôm nay bị như vậy cũng có thể được coi là gieo gió gặt bão!
"Đại tiểu thư, xin mời ngồi bên này." Thư ký khách sáo thay Cận Tử Kỳ kéo cái ghế ra.
Kiều Niệm Chiêu vừa nhìn thấy thư ký của Cận Chiêu Đông đối với Cận Tử Kỳ cung kính như vậy, nhơ đến thái độ ông ta lúc thấy mình thì qua loa lấy lệ, lặp tức nổi giận, cười nhạo hừ lạnh: "Quả nhiên là thứ vuốt đuôi ngựa, gió chiều nào thì theo chiều đó!"
Cận Tử Kỳ khẽ nhấc mí mắt lên: "Cũng phải nói có một số người không đáng để cho người khác phải gió chiều nào thì theo chiều đó."
"Cô...." Kiều Niệm Chiêu bỗng nhiên đứng dậy, mắt thấy sẽ phải tranh cãi cùng Cận Tử Kỳ ở đối diện vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
"Niệm Chiêu!" Tôn Hạo kịp thời kéo Kiều Niệm Chiêu lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Em quên là chúng ta tới đây làm gì sao?"
Cận Tử Kỳ ngước mắt nghiêng nhìn Tôn Hạo: "Tôi ngược lại là muốn nghe một chút các người tới làm gì."
Vẻ mặt của Tôn Hạo cứng đờ, quay đầu nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, cổ họng động động, lại không nói nên lời.
Đối với Cận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1251971/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.