Editor: Tâm Thường Lạc
Đến lúc Kiều Hân Hủy vội vàng vọt tới phòng của Cận Chiêu Đông, đã nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, đang thong thả ung dung mà uống từng hớp nước trong tách trà.
"Đến rồi?" Nghe được tiếng bước chân rối loạn, Cận Tử Kỳ cười khanh khách mà ngẩng đầu nhìn sang.
Tầm mắt của Cận Tử Kỳ di chuyển chậm rãi từ hai tay đang nắm chặt của Kiều Hân Hủy sang khuôn mặt trắng bệch của bà ta, ý cười trên mặt mình sâu hơn, "Tôi đang muốn gọi người đi kêu dì Hân, thì dì Hân đã bước tới."
"Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu bị bảo vệ khống chế khi nhìn lên thấy Kiều Hân Hủy thì khóc ầm lên.
Kiều Hân Hủy trông thấy con gái bị bảo vệ lôi kéo đứng ở trong góc, trái tim lập tức nhảy lên, giận đến đầu tóc run rẩy, nhưng đối mặt với Cận Tử Kỳ đầy cường thế, chiếm ưu thế, bà ta không thể không hạ mình.
"Tử Kỳ, ở đây không có người khác, con có thể để cho an ninh buông Niệm Chiêu ra không?"
Cận Tử Kỳ vẫn ung dung mà nhấp chút nước ấm, nhìn Kiều Hân Hủy nhếch mày: "Cũng là bởi vì nơi này không có những người khác, tôi mới không dám dễ dàng buông con gái dì ra, ai biết, bây giờ con gái dì có phải đã phát rồ rồi hay không?"
Kiều Hân Hủy nắm chặt hai quả đấm, hít sâu một cái: "Tử Kỳ, Niệm Chiêu cũng là em gái của con mà!"
"Dì Hân." Kêu xong một tiếng này, lại không có câu sau, Kiều Hân Hủy cũng thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1251942/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.