Editor: Tâm Thường Lạc
Bên trong gian phòng chỉ một ngọn đèn tường màu vàng nhạt phát sáng, ánh sáng cũng không rõ, Cận Tử Kỳ lười phải mở lại đèn, cởi bỏ áo khoác máng lên móc áo, chuẩn bị lên giường, vén lên mở ra chăn thì bị dọa cho sợ phải lùi lại hai bước.
Cô kinh ngạc nhìn một người đàn ông cao lớn 1m9, nằm dang tay chân hình chữ đại trên chiếc giường kia của cô, sung sướng mà ngáy nhẹ, ôm một cái gối đầu ngủ mê mệt.
Cảnh tượng hình như có chút quen quen, cứ như hồng thủy tràn vào đầu của cô, nhớ lại kỷ niệm lúc hai người mới quen nhau.
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn về phía ban công, quả nhiên, màn cửa màu trắng theo gió đêm khẽ dập dờn, ánh trăng sáng tỏ, trong trẻo lành lạnh chiếu xuống cánh cửa khép hờ đang kẽo kẹt... kẽo kẹt... đung đưa ngoài ban công.
Đột nhiên, có chút dở khóc dở cười, hắn đã đoán rằng cô sẽ không nổi giận với hắn sao?
Cô đi tới bên tủ giường, cầm lấy thẻ phòng mà hắn mang theo đặt ở đó, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tức giận, oán giận, buồn bực, lại mang theo chút buồn ngủ mà đi qua căn phòng kế bên.
Cận Tử Kỳ đã không muốn tìm tòi nghiên cứu hắn làm thế nào ở bên cạnh mình, rửa mặt một cái, đổi áo ngủ thì lên giường đi ngủ, cùng Kiều Hân Hủy đấu trí đấu dũng một phen, tiêu hao không ít tinh thần và thể lực.
......
Tống Kỳ Diễn ngủ thẳng đến nửa đêm, bị một giấc mộng làm cho bừng tỉnh.
Hắn đi vào nhà vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1251910/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.