Chương trước
Chương sau
Bà ngơ ngác quay đầu, nhìn nhìn Tống Chi Nhậm sắc mặt tái xanh ở bên chân giường, rồi ngơ ngác quay lại, nhìn chằm chằm bà Tần: "Dì nói...... Dì nói...... Mẹ của tôi chết? Còn đã chết hơn ba mươi năm trước sao?!"
Hai tay Tống Nhiễm Cầm khoa múa vài cái, mặt mày cứng đờ, ánh sáng vui mừng ở đáy mắt từ từ rút đi sạch sẽ.
Bà Tần nhìn sang vẻ mặt thất vọng khiếp sợ của Tống Nhiễm Cầm, gật đầu một cái, than nhẹ: "Đã chết rồi."
Tống Nhiễm Cầm là người phụ nữ cố chấp, rốt cục hậu tri hậu giác, có lẽ nói không chừng không thể không cưỡng ép bản thân mình lý giải ý nghĩa của hai chữ này, nhất thời cả người mềm nhũn, hai mắt cũng đăm đăm.
Đã chết...... Làm thế nào lại chết...... Mẹ bà đã chết..... Vậy bà làm sao bây giờ?
Dường như trong phút chốc khí lực toàn thân Tống Nhiễm Cầm bị hút hết, không biết có phải do trong ngày thường ăn mặc tiêu xài quá tốt hay không khiến cho huyết áp cùng đường máu quá cao, cả người huyết khí dâng trào, trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Trong miệng của bà nói thầm, nghe không rõ đau đớn, đôi mắt có chút vô thần, vịn thành giường chậm rãi đứng lên.
Ngơ ngẩn mà nhìn sang chút điểm sáng nào đó trong phòng, lảo đảo, dưới chân cũng giống như đạp trên bông, cao cao thấp thấp, đứng không vững, lúc xoay người đầu gối đụng vào thành giường, cả người bất ngờ không đề phòng mà nhào lên trên giường.
Giống như hoàng lương nhất mộng (giấc mộng kê vàng: ảo mộng và những ước mong không thể thực hiện được),tất cả bởi vì một câu "Đã chết" kia của bà Tần mà trong khoảnh khắc phá thành mảnh vụn!
"Mẹ!" Tần Viễn nhìn mẹ của mình bị thân thể khỏng lồ kia của Tống Nhiễm Cầm đè ép, nhíu mày đi tới, nhìn sang Tống Nhiễm Cầm hai mắt đờ đẫn, lạnh lùng mà mở miệng: "Mời tránh ra."
Ngoài dự đoán, khi Tống Nhiễm Cầm nhìn lên thấy Tần Viễn, nhất thời tro tàn lại cháy, đôi môi run rẩy kịch liệt, nhưng cũng là lộ ra một chút xíu hi vọng cuối cùng, chợt giữ cổ tay của Tần Viễn lại, thật chặt, chọc cho Tần Viễn mắt lạnh mà nhìn bà.
Trái lại Tống Nhiễm Cầm cứ thế mà nhìn sang bà Tần, vội vàng hỏi: "Dì hai, mẹ tôi đã chết, vậy tôi em trai đâu? Cậu ta dáng dấp giống như mẹ tôi, cậu ấy không phải chính là đứa em trai mệnh khổ của tôi chứ?"
Nhưng Tần Viễn không kinh ngạc như trong dự đoán, anh chỉ là lạnh nhạt mà quét mắt sang Tống Nhiễm Cầm, muốn hất tay của bà ra mà đi sửa sang lại khăn trải giường cho bà Tần, chính là anh không quan tâm chút nào đến con cháu nhà họ Tống.
Ngược lại Tống Nhiễm Cầm kiềm chế không được mà kích động, ngực cũng phập phồng lên xuống kịch liệt, vừa kéo Tần Viễn, vừa quay đầu nói với Tống Chi Nhậm: "Ba, mẹ đã chết, em trai vẫn còn, em trai vẫn còn!"
Tống Chi Nhậm từ trong bi thương trở lại bình thường, nghe được Tống Nhiễm Cầm vui mừng gào thét, cũng theo đó nhìn về phía Tần Viễn.
Mặt mày thanh tú, sóng mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng đang mím chặt, thậm chí ngay cả tóc cũng là màu nâu, hô hấp của Tống Chi Nhậm trở nên dồn dập, nhìn sang Tần Viễn, lại giống như là xuyên thấu qua anh mà nhìn thấy một người phụ nữ khác.
Đôi môi ông lúng túng ậm ừ, bàn tay từ trên quải trượng nâng lên, không ngờ bà Tần đang ở trên giường lại phá vỡ đi mong ước của ông.
"Nó là con trai ruột của tôi, cùng nhà họ Tống các người không có bất kỳ quan hệ gì."
Con ngươi mắt của Tống Chi Nhậm chợt co rụt lại, ông nheo lại mình cặp mắt sắc bén nhìn sang hướng bà Tần, tựa như không tin lời bà nói.
Bà Tần lại ho khan vài tiếng, Tần Viễn vội vàng tiến lên vuốt vuốt chiếc lưng gầy gò của bà xuống, bà Tần bắt lấy tay của Tần Viễn, sau khi hết ho khan, thở hổn hển nói: "Đừng quên, tôi và chị gái của tôi là chị em song sinh!"
Nếu như là chị em song sinh, vậy dáng dấp phải giống nhau như đúc, thế nên bộ dạng của Tần Viễn giống dì cả của anh cũng là chuyện dễ hiểu, vậy mà, sự thật này cũng làm cho Tống Nhiễm Cầm và Tống Chi Nhậm không cách nào tiếp nhận.
"Bà cho rằng bà nói như vậy tôi sẽ tin sao?"
"Khụ khụ......" Bà Tần không nhịn được ho nhẹ, "Tôi cũng biết ông sẽ không tin, cho nên......" Bà Tần nói xong liền khẽ đẩy Tần Viễn sang chỗ Tống Chi Nhậm đang đứng: "Ông có thể dẫn nó đi làm giám định DNA."
Người bên trong phòng bệnh đồng thời nhìn về phía bà Tần, vẻ mặt bà Tần lại thản nhiên, "Các người đã không tin, như vậy chỉ có cái biện pháp này, chỉ có bản giám định DNA rõ ràng rành mạch mới có thể để cho các người bỏ đi những suy đoán vô vị kia."
Tần Viễn với thân thể cao to thẳng tắp cùng Tống Chi Nhậm trầm lặng mà nhìn thẳng vào mắt nhau, sau một chút, anh mở ra môi mỏng lên tiếng trước: "E rằng các người tìm nhầm người, tôi là con trai của ai, tự tôi so với kẻ khác phải rõ hơn."
Tống Chi Nhậm há miệng muốn nói gì đó, Tần Viễn cũng đã xoay người đi săn sóc cho bà Tần, trên mặt như bao phủ lớp băng mỏng lạnh lùng, đối với bọn họ những người dân nước lã này quấy rầy mẹ của mình nghỉ ngơi, đúng là không có biện pháp nào chống đỡ được mà nói.
Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn về phía bà Tần, nếu như bà nói là thật, vậy đứa bé kia đi nơi nào?
So sánh mà nói, Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh từ đầu đến cuối lại bình tĩnh, thần sắc yên lặng, không nói chen vào một câu.
Quả nhiên, Tống Nhiễm Cầm nghe thấy hai mắt ảm đạm không ánh sáng, đâu nào chịu đựng được thêm nữa đả kích lúc này?
Bà quay đầu nắm thật chặt tay của bà Tần, tựa như đem chút hy vọng cuối cùng vẫn chưa phai mờ đều ký thác lên trên người bà Tần, day day cổ họng vội vàng hỏi: "Dì hai, vậy em trai tôi đâu? Nó đi đâu rồi?"
Tống Chi Nhậm cũng nhìn chằm chằm bà Tần chăm chú, không thể chờ đợi mà muốn biết tung tích con trai mình.
Cận Tử Kỳ theo động tác nắm đầu quải trượng của Tống Chi Nhậm co quắp mà nhìn ra, so với người vợ thanh mai trúc mã Tần Liên Châu của ông, Tống Chi Nhậm càng thêm để ý đứa bé kia, nếu không giờ phút này sẽ không có vẻ mặt thật kinh người như vậy.
Bà Tần nhàn nhạt liếc nhìn Tống Nhiễm Cầm, lại nhìn Tống Chi Nhậm, quay qua ngó cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đôi mắt hỗn độn lại như có lệ quang lóe lên, bà nấc nghẹn một cái, nói ra mấy chữ: "Cũng đã chết."
Mặt Tống Nhiễm Cầm trong phút chốc như một mảnh tro tàn, thông suốt mà buông tay của bà Tần ra.
Cả phòng bệnh cũng bao phủ trong sự tĩnh lặng quỷ dị.
Tống Chi Nhậm nghe được liên tiếp nghe được hai tin dữ, đâu nào còn chịu đựng được nữa?
Thân hình của ông run lên dữ dội, hai chân mềm nhũn, rồi ngã ngồi ở góc giường, quải trượng cũng rơi xuống mặt đất.
Trong lòng của Tống Nhiễm Cầm vô cùng hoảng sợ, ngay sau đó đôi bàn tay cũng không ngừng run rẩy.
Bà vội vã từ trong nhà bất chấp gió lạnh chạy tới bệnh viện là vì cái gì?
Không phải là mong đợi sớm ngày tìm được em trai, để cho nó quay lại nhà họ Tống có thể cùng Tống Kỳ Diễn tranh đấu một trận, bà làm con gái chính là nước đổ ra ngoài, vậy làm con trai dù sao vẫn không phải đi đâu, chung quy vẫn là họ Tống chứ?
Tống Kỳ Diễn mặc dù đã trở lại, nhưng mà bà không quên mình còn có người em trai, bà cho là đây đều là mệnh, đây đều là do ông trời già an bài xong, nhất định những ngày bần cùng khốn khổ của bà sẽ không đến rồi!
Nếu không phải là ôm cái ý nghĩ này, bà cũng sẽ không giựt giây cho Tống Chi Nhậm đi tìm về hai mẹ con đã mất tích lâu như vậy.
Nhưng mà, trước mắt, nghe bà Tần bình thản giải thích như không có gì lạ, nói rằng mẹ và em trai của bà đã chết, chủ yếu nhất chính là em trai, tại sao có thể cứ như vậy mà chết đi, tại sao có thể như thế?
Bà thật vất vả tìm được một cái hy vọng, hôm nay rồi lại bị phá vỡ tan tành!
Tống Nhiễm Cầm nhất thời bi ai trong lòng, cũng không cố khóc lóc om sòm, nhanh nhẹn mà từ bên giường đứng dậy.
Bà từ bên này chạy đến bên kia, đẩy vai Tống Chi Nhậm, trên gương mặt được thoa một lớp phấn nền thật dầy cũng không nhìn ra biểu tình gì khác, chẳng qua là giọng nói nghe vào vô cùng nóng nảy: "Ba, đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt của Tống Chi Nhậm dần dần lạnh xuống, một người từ trước đến nay có thói quen ra lệnh cho người, tại sao có thể chấp nhận việc bị người khác vô lễ hết một tới hai, hết hai tới ba! Ông có thể chịu đựng Tống Kỳ Diễn, cũng không nhất định có thể chịu đựng Tống Nhiễm Cầm xấc láo!
Ông lạnh lùng liếc ngang Tống Nhiễm Cầm, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, thấy thế Tống Nhiễm Cầm run một cái, vội vàng buông Tống Chi Nhậm ra lui về phía sau hai bước, nhưng rất nhanh thì lại đi tới, cũng không dám đẩy đẩy Tống Chi Nhậm nữa.
"Ba, em trai nói thế nào không còn thì sẽ không còn chứ? Nhiều năm như vậy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt của Tống Chi Nhậm thật lạnh lẽo, khóe miệng mím lại hơi rũ xuống, nếp nhăn thật sâu lại làm cho ông có thêm mấy phần nghiêm túc, ông quay qua nhìn sang bà Tần, giống như là vị quan toà cao cao tại thượng thẩm vấn tội phạm tội ác tày trời.
"Đứa bé kia...... Con trai của tôi, là thế nào mà chết?" Khi nói những lời này, khóe mắt lại liếc về phía Tần Viễn.
Nếu như con ông còn sống, hẳn là cũng lớn như vậy chứ?
Có lẽ, dáng dấp cũng là rất giống cậu ta……
Khi Cận Tử Kỳ nghe được Tống Chi Nhậm chất vấn đầy lạnh lùng u ám như vậy, không khỏi dựa vào Tống Kỳ Diễn, trưởng bối nhà họ Tống như vậy cô quá xa lạ, lời trong miệng ông nói ra, khiến cho Cận Tử Kỳ càng dựa gần sát Tống Kỳ Diễn!
Ông nói: “Con trai của tôi, cho dù là đã chết, ở trên bia mộ cũng phải khắc một chữ Tống!”
Bà Tần dựa vào đầu giường, mái tóc hoa râm có chút rối loạn, bà không chút nào sợ hãi sự uy nghiêm của Tống Chi Nhậm, giọng nói vẫn bình thản: “Lúc động đất, bị cột nhà ở trên rớt xuống đè ở phía dưới.”
Lồng ngực của Tống Chi Nhậm chợt phập phồng, hai tay đặt ở trên đùi nắm chặt lại, cố gắng muốn ngăn cản mình run rẩy, từ giữa hàm răng ông khạc ra mấy chữ: “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó, cột nhà cao mười mấy thước đổ ập xuống, cho dù là một người trưởng thành cũng không chịu nổi, huống chi còn là một đứa bé một hai tuổi? Đến lúc bộ đội cứu viện đến, di chuyển đống đổ nát, nó đã hấp hối.”
“Cho dù là đưa đi bệnh viện cấp cứu cũng không kịp, nửa đường nói đã chết não, thi thể bị trả lại, nhân viên cứu hộ nói là phổi gặp phải chấn thương nặng mất máu quá nhiều, cấp cứu trễ dẫn đến cái chết.”
Lúc bà Tần nói tới chỗ này, ngừng lại một chút, ánh mắt lại liếc nhìn Tống Kỳ Diễn ở một bên.
“Chị gái từng nói với tôi, cả đời này bà ấy làm sai nhất là một chuyện, chính là đi theo ông ra khỏi núi lớn, đây cũng là nỗi ân hận mà một khắc cho đến chết bà ấy cũng không thể quên được, bà ấy nói, nếu như có thể, sau khi bà mất ông không cần đi gặp bà ấy nữa, cũng không cần quấy rầy đến đứa nhỏ của các người.”
Bà Tần bình tĩnh mà nói ra lời nói này, Tống Chi Nhậm cúi thấp đầu, bình tĩnh một lát, mới chậm rãi đứng dậy, Tống Nhiễm Cầm vội vàng đem quải trượng đưa tới, Tống Chi Nhậm đẩy bà ra, tự mình chống quải trượng xoay người đi ra ngoài.
Mỗi một bước, dường như đi cũng khá khó khăn, người già sợ nhất chính là khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Hôm nay, cơn sóng trong lòng Tống Chi Nhậm đã trải qua các giai đoạn trầm bổng lên xuống, từ lúc đầu kích động mừng rỡ đến thời khắc này là tuyệt vọng tịch mịch, đã chết, hơn ba mươi năm qua, ông chưa từng thấy mặt con trai một lần……
Thế nhưng, cứ như vậy, chết đi?!
Bên trong phòng bệnh, chỉ còn tiếng vang lộc cộc của quải trượng, từng phát từng phát, chậm chạp mà nặng nề.
Tựa như tâm tình của Tống Chi Nhậm trong giờ phút này.
Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn sang bà Tần, bà Tần thần sắc yên lặng, chẳng qua là đôi mắt rất đỏ.
Bà không có rơi lệ, có lẽ là ra sức đè nén, nhưng mà đủ để thấy lúc bà nhắc tới chuyện cũ rất thương tâm.
Lúc này, Cận Tử Kỳ có thể nghĩ đến chỉ có một câu --
Người chết đã qua đời, người sống như thế.
một giây kế tiếp, lại nghe được Tống Nhiễm Cầm kêu lên: “Ba!”
Tống Chi Nhậm ngã xuống có chút bất ngờ, nhưng cũng là chuyện hợp lý thôi.
Rất khó có người nào có thể chịu đựng phải trải qua sự đả kích như vậy, còn là một ông lão bảy mươi.
“Ba, ba sao rồi?” Tống Nhiễm Cầm đã nhào qua, trên mặt cũng hoảng hốt lo sợ.
Bà lo lắng không phải là thân thể của Tống Chi Nhậm, mà là ông vẫn chưa lập xong bản di chúc phân chia tài sản cho mình sau khi chết đi.
Nếu như Tống Chi Nhậm cứ như vậy mà đột tử, vậy bà và người nhà bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống chính là chuyện trong một giây kế tiếp!
Cận Tử Kỳ theo sát chạy tới, lại nhìn thấy tay Tống Chi Nhậm siết lại thành quyền gắt gao, hai mắt nhắm nghiền, dường như còn có chút ý thức, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, ông há miệng.
Dường như Tống Chi Nhậm muốn nói gì, lại bị tiếng la khóc long trời lở đất của Tống Nhiễm Cầm lấn át đi.
Cận Tử Kỳ cũng bị Tống Nhiễm Cầm khóc đến phiền não, ngồi xổm người xuống khẽ kéo bà ta ra, chính mình cúi đầu đến gần Tống Chi Nhậm.
“Ngài nói gì?”
“……Kỳ Diễn……Kỳ……”
“Ba, ngài muốn tìm Kỳ Diễn sao?” Cận Tử Kỳ mới vừa ngẩng đầu, Tống Kỳ Diễn đã đến trước mặt.
Bờ môi hắn kéo căng, sắc mặt có chút âm trầm, nhưng vẫn ngồi xổm xuống ở trước mặt Tống Chi Nhậm, Tống Chi Nhậm nhìn sang Tống Kỳ Diễn ở gần trong gang tấc, nháy mắt hai cái, miệng mới từ từ khép lại.
“Ba, ba tỉnh lại tỉnh lại đi!” Tiếng của Tống Nhiễm Cầm hô to vang dội cả phòng bệnh thậm chí còn toàn bộ lầu bệnh viện.
âm thanh như xé rách cổ họng giữa đêm càng trở nên to lớn, khiến cho chó hoang ở chung quanh vài trăm dặm cũng phải thức tỉnh.
Vậy mà đáp lại bà chỉ có đôi tròng mắt nhắm chặt của Tống Chi Nhậm vẫn chưa mở ra.
Hoàng hôn đang phủ dày đặc, trên hành lang bệnh viện trống trải dài hun hút, tiếng bước chân rối loạn, thỉnh thoảng mới có thể tuôn ra một đôi tiếng kêu gào. Trong bệnh viện thường âm u lạnh lẽo, âm thanh hỗn độn tại nơi rét lạnh như vậy, càng trở nên nặng nề bức người.
Cận Tử Kỳ ngồi ở trên ghế ngồi trong hành lang, mà Tống Kỳ Diễn thì dựa ở bên tường không biết đang suy nghĩ gì.
Tống Chi Nhậm ở trong phòng bệnh của bà Tần té xỉu, lập tức nhanh chóng đuọc đưa vào phòng cấp cứu chữa trị gấp, đến nay vẫn chưa ra ngoài.
Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm đèn đỏ ở phòng cấp cứu sáng lên, tròng mắt chợt loé, sau đó hít sâu một cái lại chậm rãi thở ra.
Sương trắng trong không khí u ám tan đi. Cả toà bệnh viện ngoại trừ ở cửa cầu thang có mấy ngọn đèn còn sáng rực, nhưng nơi khác đều là một loạt bóng đèn đã tắt đen, mỗi phòng làm việc cửa cũng đã đóng chặt.
Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn sang hắn, hắn đứng ở vị trí vừa vặn đem mặt mình giấu vào trong bóng tối.
Cô từ nơi này nhìn sang bên kia, không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, dứt khoát đứng lên, thong thả bước đi tới, khoác lên cánh tay của hắn, dịu dàng mà nói: "Vẫn chưa ăn xong cơm tối, anh đi xuống mua một chút gì đi, em ở lại chỗ này canh chừng."
Tống Kỳ Diễn nghe tiếng, khuôn mặt mới vừa rồi rũ xuống rốt cục nâng lên, Cận Tử Kỳ thấy thế ngẩn ra, đưa tay xoa gương mặt hắn, trên ngũ quan anh tuấn quanh quẩn một luồng u ám phiền muộn, cô sau khi do dự, vẫn là nâng cằm của hắn lên.
Trên càm cảm giác khi sờ vào hơi nhột làm cho hắn sửng sốt, cô cũng đã cong khóe miệng lên, nụ cười có chút quyến rũ, rồi lại có vẻ lãnh diễm cao quý, đôi mắt đẹp chớp một cái: "Chớ có cố tăng thể diện, nào, cười một cái."
Tống Kỳ Diễn nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, mới "Xoạt" một cái mà đẩy tay của cô ra, cười phá lên.
"Thật khó nhìn!" Trên mặt hắn nụ cười cũng theo đó tan đi.
Cận Tử Kỳ mấp máy môi, nheo mắt nhìn hắn: "Anh cũng cười thật đẹp mắt! Em thấy cũng cực kỳ thận trọng!"
Tống Kỳ Diễn không nói tiếp, hắn chỉ quay đầu nhìn sang bức rèm màu trắng trang nghiêm chân thực bị kéo lại phía sau cửa kính.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn, trên mặt hắn không có nụ cười, mặc dù vẫn là sắc nét tươi sáng, nhưng đã không bằng trước đó để cho cô cảm thấy khó có thể thân cận, dòng khí thế lạnh lùng bức người trên người cũng thu lại không ít.
Liếc mắt nhìn tay của hắn, phát hiện cũng đút ở trong túi quần, cô đi lên trước một bước, cùng hắn đứng sóng vai.
Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn cô, cô không nhìn tới hắn, chẳng qua là duỗi tay cho vào túi quần tây của hắn.
Một cổ mềm mại đặt lên nắm tay hắn đang siết chặt, chậm rãi, để cho cảm xúc căng thẳng trong lòng hắn được thư giãn, cam tâm tình nguyện mà buông lỏng năm ngón tay ra, mặc cho ngón tay của cô luồng qua khe hở trên tay hắn, cùng hắn dây dưa một chỗ.
"Có cảm thấy anh đây là tên gia hỏa quá mức ti tiện vô sỉ hay không, tựa như ông ấy đã nói, tính toán chi li, mỗi một khắc mỗi một giây đều ở đây tính toán những người đã từng thẹn với anh?"
"Nếu như em nói có, anh muốn thay đổi sao?" Cô quay đầu nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa như nước.
Tống Kỳ Diễn nheo lại tròng mắt đen, nhìn sang chiếc đèn đỏ: "Vậy em...... Hi vọng anh thay đổi sao?"
"Anh nguyện ý đổi sao?" Cô hài hước mà nhìn hắn, nếu thay đổi cũng sẽ không còn là Tống Kỳ Diễn nữa, cái người luôn làm cô tức tới dở khóc dở cười, rồi lại để cho cô từng bước một đắm chìm trong thế giới Tống Kỳ Diễn của hắn.
Hắn không trả lời, chẳng qua là nắm chặt bàn tay cô đang đặt trong túi quần, khóe miệng cũng thoáng hiện một chút ý cười yếu ớt.
Dù cho hắn đối với người khác máu lạnh vô tình, cay nghiệt, nhưng đối với cô là trăm phần trăm dung túng nhân nhượng, người ta chẳng ai hoàn mỹ, vàng thì không có vàng mười, cần gì đi để ý quá nhiều thị phi phải trái, những thứ kia cùng cô có quan hệ gì chứ?
......
Hai người cùng nhau nhìn cánh cửa phòng cứu cấp đóng chặt, không biết đứng bao lâu, hắn đột nhiên xoay người qua.
"Sao thế?" Cô kinh ngạc hỏi hắn, nhìn hắn cứ như vậy cúi thân hình cao thon xuống.
Sau đó một cái cánh tay xuyên qua đầu gối cô, cứ như vậy, cô bị hắn thoải mái bế lên.
Bên cạnh phòng cấp cứu là một căn phòng bệnh không có ai ở, hắn dễ dàng đá văng cánh cửa, "Két..." một tiếng, bên trong phòng là một mảnh u ám, vậy mà ngoài cửa sổ lại lưu lại ánh sao lơ thơ, tĩnh mịch nhưng thanh thản.
Bất tri bất giác thời gian đã nhanh đến nửa đêm rồi.
Cận Tử Kỳ tựa đầu vào trong ngực của hắn, không nhịn được ngáp một cái, sau khi mang thai càng trở nên thích ngủ.
Cô bị ôm đến bên giường để xuống, thân thể chạm phải tấm nệm mềm mại phía dưới, mà thân hình cao lớn của Tống Kỳ Diễn đã ngồi xổm xuống, một đầu gối chạm đất, nửa quỳ cúi đầu cỡi dây giày cứng nhắc cho cô.
Mặt của hắn bị ánh trăng yếu ớt ẩn ẩn xa xa cắt qua, Cận Tử Kỳ ngồi ở mép giường, nhìn sang gương mặt hắn một nửa chôn ở trong bóng tối, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng, đường nét thâm thúy, giống như một bức tranh dầu cổ điển của Tây Phương.
Trong lòng giống như có dòng nước ấm róc rách không ngừng chảy qua, hai tay phản ứng theo bản năng thủ sẵn dưới vạc giường.
"Còn lạnh không?" Giọng nói hơi có vẻ trầm thấp khàn khàn vang lên trong căn an tĩnh mờ tối.
Hắn khẽ ngẩng dẫn đầu, dưới ánh trăng sáng trong, dung mạo ngoài ý liệu anh tuấn mà trong trẻo lạnh lùng.
cô lắc đầu một cái, ở nơi này thời khắc đêm khuya yên tĩnh, cô đột nhiên rất muốn ỷ lại hắn.
Tựa như cô muốn vẫn cùng hắn bên nhau, vô luận hạnh phúc hay là khó khăn cô cũng muốn hắn ở cạnh mình, mãi mãi, bất kể tương lai gặp phải điều gì, đều phải ở cùng hắn, không hề xa nhau nữa.
Cái ý tưởng bá đạo này mới vừa nổi lên, khiến cho cô cả kinh, nhưng cô vẫn cúi người, vòng lên thân thể hắn đang nửa ngồi, ôm lấy thắt lưng săn chắc của hắn, lúc vùi đầu vào cổ hắn thì nhẹ nhàng mà cọ xát: “Tống Kỳ Diễn…….”
“Ừ.” hắn cúi đầu đáp một tiếng, trở tay ôm lấy thân thể cô, cho dù mang thai cũng không béo lên.
Cằm của cô tựa vào đầu vai hắn, nhìn sang trời sao ngoài cửa sổ. “Có chuyện em vẫn muốn hỏi anh.”
Ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ qua mái tóc đen mềm mại của cô, lưu luyến không rời: “Hỏi đi.”
“Anh……. Có phải trước đây lâu lắm rồi đã từng gặp em hay không?”
Động tác của hắn dừng lại, buông cô ra, nhìn sáng đáy mắt cô dịu dàng gợn sóng, nhàn nhạt nói: “Tại sao hỏi như thế?”
Cận Tử Kỳ bắt được giây phút mà hắn thoáng sững sờ, tới gần phía trước một chút, càng lúc càng gần sát sóng mũi của hắn, hắn nhìu chân mày lên, phản ứng theo bản năng mà lui về phía sau, cô lại càng giống như hang hái hơn, nhốt chặt cổ của hắn.
“Nếu như bốn năm trước là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao anh phải đối với em như vậy?”
Ánh mắt cô sáng quắc, theo dõi hắn vẫn không nhúc nhích, hắn hơi nheo mắt không tiếng động mà nhìn lại cô.
Sau đó, thân thể của cô hơi nghiêng ra phía sau, hắn đứng lên, hai cánh tay chống ở hai bên người cô, dùng thân hình cao lớn bao vây cô, khóe miệng hắn nở nụ cười rất cao đoan, để cho cô không nhìn ra hàm nghĩa bên trong nụ cười đó.
Có lẽ bởi vì hắn cao lớn, cường tráng, cùng với sự tự tin phi phàm và sự xa hoa khiêm tốn vây lượn quanh thân.
Cận Tử Kỳ nhìn hắn, cảm giác Logic của minh chợt có chút hỗn loạn, từ chủ động chuyển hóa thành bị động.
hắn từ từ đến gần cô, hơi thở mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt phả vào miệng mũi cô, cô ngừng thở, lông mi nhẹ nhàng rung động, trong mắt rũ xuống thì nhìn thấy rõ ràng viền môi của hắn, thế nên bản năng mà nhắm mắt lại.
Nụ hôn trong dự liệu không có đến, cô không khỏi mở mắt ra, nhưng trên trán lại bị búng nhẹ một cái.
hắn cười hì hì xoay người ngồi bên cạnh cô, nghiêng mắt nhìn chăm chú gương mặt đã dần đỏ của cô: “Khởi điểm cao như vậy! Khó trách, nhiều năm như thế cũng không tìm được đối tượng thích hợp.”
Cận Tử Kỳ bị hắn nhìn thế mà bối rối, liếc hắn một cái, sắc mặt cũng ửng hồng.
Chuyện này thuận theo người đàn ông của cô, làm sao có thể bức cô phải không còn chút đường nào phản kháng như vậy?
Chẳng qua Tống Kỳ Diễn chỉ cười, bén chăn lên bỏ hai chân của cô vào, dường như lo lắng bên trong vẫn còn lạnh, vẫn không ngừng dùng tay của mình ủ chân cô lại, sau đó môt lúc im lặng thật lâu, từ trong miệng của hắn mới nhảy ra một câu nói.
“thật sự thì anh cũng rất tò mò, bốn năm trước tại sao em muốn như vậy…………hửm……….” Hằn dừng lại, cau mày, dường như đang cố gắng tìm một từ ngữ thích hợp để hình dung cử chỉ năm đó của cô.
Đôi mắt đẹp của cô hơi trợn tròn, cảnh giác mà nhìn hắn, hắn lại trước sau như một thần thái tự nhiên, giữa lúc cô vừa buông lỏng đề phòng, hắn lại đột nhiên cúi người phủ lên phía trên cô, vươn một tay ra dùng ngón cái cọ xát gương mặt hồng hồng của cô.
“Lúc em mê hoặc anh, là coi trọng vóc người của anh hay là thể lực của anh?”
Mặt của Cận Tử Kỳ lại càng vọt đỏ lên, ngẩng đầu muốn phản bác vấn đề đầy sắc dục của hắn, lại bị hắn dùng lực mà chặn bờ môi lại, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn giữ lấy chiếc gáy.
cô cùng hắn mặt dán mặt, hô hấp cùng thân thể hòa làm một, chặt chẽ mà triền miên.
Cảm giác này khiến cho cô không thở nổi.
hắn tách cánh môi cô hơi khép lại, mút vào lưỡi cô, lông mi của cô không ngừng chớp, trong đầu sau khi thiếu dưỡng khí thì rối tinh rối mù, đột nhiên chủ động hé mở cánh môi ra, quấn lấy đầu lưỡi hắn, muốn đùa dai nên mạnh mẽ cắn xuống.
hắn dường như sớm có đề phòng, lưỡi nhanh chóng thối lui ra, cô cắn phải khoảng không, hàm răng lại bởi vì trên dưới va đập vào nhai sinh đau, thậm chí thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, lòng vẫn còn sợ hãi mà hít thở có chút gấp gáp.
Giữa tia sáng âm u hắn khẽ cười một tiếng, vuốt ve tóc của cô: “Còn muốn cắn anh sao?”
“Lừa bịp!” cô đỏ mặt, đem hai chữ này cắn rất nặng, ánh mắt cũng hận vô cùng, nói xong lại khẽ đẩy hắn ra, vừa muốn vén chăn lên mà đi xuống giường mang giày.
Tống Kỳ Diễn thấy mặt cô thật sự tối sầm, đâu nào còn dám cùng cô đùa giỡn nữa, lập tức khẩn trương kéo tay của cô lại.
"Đùa giỡn với em, làm thế nào đã sinh......"
Vậy mà, lời hắn còn chưa nói hết, người phụ nữ vốn chuẩn bị rời đi, thế nhưng nghiêng thân qua, chợt đánh về phía hắn, bấu víu đầu vai hắn rồi nhảy lên, Tống Kỳ Diễn bất ngờ không phòng ngự, trên người chợt gia tăng sức nặng để cho thân hình của hắn chao đảo.
Cả người lui về phía sau hai bước, đầu gối cong xuống đụng phải mép giường, hai người đồng thời rên lên một tiếng, đồng loạt ngã ở trên giường, may mắn, có Tống Kỳ Diễn cả người làm đệm thịt, Cận Tử Kỳ mới tránh khỏi bị té đau.
Dưới thân Tống Kỳ Diễn đặt trên tấm ván gỗ cứng chắc, cả cái lưng cũng bị đụng phải tê dại, chân mày hơi nhíu lên.
Cận Tử Kỳ lại giạng chân ngồi ở trên người của hắn, cánh tay thon dài gác qua cổ của hắn, cúi thấp đầu xuống, hé miệng, cắn xuống một cái, Tống Kỳ Diễn không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Cũng không phải là đau mà kêu lên, mà là một tiếng thở dài khó nhịn, chỗ mẫn cảm của hắn vừa vặn ở động mạch cổ.
Hầu kết của hắn chuyển động lên xuống dữ dội, lúc hít vào hương trà nhàn nhạt trên thân thể cô, khẽ run một cái, trên mặt cũng là lúc đỏ lúc trắng, sau đó chế trụ phía sau của cô, lật người một cái, áp cô nằm ngược ở phía dưới.
"Tống Kỳ Diễn, anh lại ăn vạ!" Cô căm giận biểu đạt mình bất mãn.
Hắn lại nghiêm mặt, bỗng dưng nghiêng người, nhắm ngay cổ của cô cắn một cái.
Cận Tử Kỳ bị đau không ngừng sợ hãi kêu ra tiếng, lại vội vàng đẩy đánh hắn: "Buông ra, buông ra! Anh cầm tinh con chó hả!"
Hắn buông lỏng ra, nhưng cũng thật khiến người ta buồn nôn vì ở ngay vết cắn đó hắn lại liếm một cái, khiến cho cô cả người chấn động, hắn lại hung ác mà ở bên tai cô cắn răng nghiến lợi: "Lần sau còn dám cắn không?"
Cô đỏ mặt, trộm gà không được còn mất nắm gạo, xấu hổ mà đỏ mắt lên.
Nhưng vào lúc này Tống Kỳ Diễn lại không lui thân thể của mình về, tròng mắt đen của hắn sâu kín mà nhìn sang cô.
"Đối với em vừa gặp đã yêu, em tin hay không?"
Cận Tử Kỳ bị hắn nhìn thế toàn thân như nhũn ra, hơn nữa câu nói "vừa thấy đã yêu" kia càng làm cho nhịp tim cô tăng tốc bùm bùm.
Dường như trừ Tống Kỳ Diễn ra, vẫn chưa từng có người khác phái nào bày tỏ tình yêu đối với cô thẳng thắn như vậy!
Cô quay mắt đi không nhìn đến đôi con ngươi thâm thuý của hắn, nhưng cũng ấp úng hỏi: "Làm thế nào vừa thấy đã yêu?"
Hắn nhếch miệng, từ trên người của cô lật mình xuống, lẳng lặng nằm ở bên cạnh cô, hai cánh tay vắt ở sau ót, ánh mắt xa xăm mà nhìn lên trần nhà mờ tối.
Cận Tử Kỳ thấy hắn hồi lâu không có tiếng động, lại quay đầu nhìn hắn.
Hắn vẫn chưa nhìn lại cô, chẳng qua là cứ thế mà mở miệng: "Giáo sư Smith cho là phụ nữ và người phương Đông không thích hợp với Piano thần thánh, ông nói ngón tay các cô thiếu hụt lực độ và sự tưởng tượng. Nhưng mà lời giáo sư còn chưa nói hết, một cô gái trẻ người phương Đông lại đột nhiên đi tới, trong ánh mắt soi mói kinh ngạc của tất cả mọi người, yên lặng mà ngồi vào trước dương cầm."
"Cô ấy cứ như vậy ngoài dự đoán của mọi người mà đánh lên khúc dạo đầu của bản hoà âm Bahar E, giáo sư nghe xong thì không lên tiếng, thậm chí toàn trường cũng lựa chọn trầm mặc, tiếng chuông tan học vang lên, cô thiếu nữ đó khiêm tốn mà rời đi, giáo sư vẫn còn sững sờ đứng trên bục giảng ở phía trước, thật lâu sau mới kêu lên, thiên tài đến từ quốc gia phương Đông văn minh cổ!"
Trái tim Cận Tử Kỳ rung động, thiên tài âm nhạc trong miệng hắn nói chẳng lẽ chính là mình?
Cô không khỏi cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng nõn mà thon dài của mình.
Hắn lại cười cười, dường như chuyện cũ làm cho người ta rất vui sướng: "Tay của cô ấy vô cùng đẹp, bất quá cô ấy chỉ tháo xuống khi đánh đàn dương cầm, thời gian còn lại, bất kể xuân hạ thu đông cô ấy đều mang một bộ bao tay bằng ren. Cô ấy xem ra rất lầm lì quái gở, đi ở trong sân trường, cao quý xinh đẹp như vậy, nhưng không ai dám đến chào hỏi với cô."
Tống Kỳ Diễn đột nhiên trở mình, nhìn chằm chằm mắt cô bắt đầu nổi lên nghi ngờ, "Giọng nói của cô ấy rất đặc biệt, anh nghĩ chỉ có anh có may mắn nghe qua tiếng hát của cô ấy."
"Đặc biệt?" Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động.
Giọng nói của cô xưa nay không có trong veo và mềm mại như người phụ nữ khác, cho nên cũng không thích hợp để ca hát.
"Ừ." Hắn chợt dựa qua đây, thân hình cao lớn cuộn tròn ôm lấy cô: "Giống như cát chảy......"
"Có chút cổ hủ. Anh đang đọc thơ sao?" Cận Tử Kỳ nhếch khóe môi lên, giọng điệu thâm trầm.
"Anh đúng là có chút cổ hủ." Hắn lẳng lặng cười, "Nhưng mà cô ấy không một chút nào nhớ được anh."
Trong lòng Cận Tử Kỳ chấn động, không quay đầu lại nhìn hắn, nhưng nhẹ nhàng hỏi: "Các người đã gặp nhau?"
Nhưng Tống Kỳ Diễn không trả lời, hắn chỉ ôm sát cô, giữa lúc cô cố gắng hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua, giọng nói của hắn lại đột nhiên từ sau lưng truyền đến: "Em đã cười với anh."
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, nhưng không có bất kỳ ấn tượng gì, cô quay đầu: "Anh nói lúc ở nước Mỹ sao?"
Ánh mắt hắn nhìn sang cô trở nên sâu xa mà bình tĩnh: "Lúc ấy anh ngủ ở trên sân thượng, khi tỉnh lại vừa ngửa đầu liền nhìn thấy em cười với anh."
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu chặt, nghe thấy mà sửng sốt, giống như hoàn toàn không có chuyện này.
Dường như là nhìn ra cô không nhớ rõ, hắn có một chút ủ rũ, nhưng rất nhanh thì bị hắn rất đàn ông mà xem nhẹ, nhàn nhạt liếc cô một cái: "Quên mất sao? Khi đó có thể anh còn trẻ hơn giờ một chút."
Cận Tử Kỳ cẩn thận tỉ mỉ mà xem xét lại gương mặt của hắn, nhưng bây giờ thực sự không nhớ lại nổi câu chuyện mà hắn nói ra.
Biết đâu căn bản không phải quên mất, mà căn bản là không có một câu chuyện như vậy.
Lúc cô du học ở Mỹ thì thỉnh thoảng mới đi lên sân thượng ngồi, nhưng mà, trong trí nhớ của cô, số lần cô cười chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu như quay sang cười với một người khác phái, đây tuyệt đối là cái kỳ tích.
Cô xưa nay trí nhớ rất tốt, như thế nào sẽ quên một người khác phái đối với cô mà nói coi như là kỳ tích như vậy được?
Nhìn ánh mắt hắn đang hồi tưởng, Cận Tử Kỳ lựa chọn im lặng, trong lòng cô đại khái đã hiểu, hoặc là hắn nhận lầm người, hoặc chính là hắn năm đó tự mình đa tình.
Nhưng mà, nếu như tự mình đa tình, còn là tự mình đa tình nhiều năm như vậy, cô có nên đả kích hắn không?
Câu trả lời là phủ định, cho nên, cô không nói bất kỳ lời nào.
Tống Kỳ Diễn thông minh biết bao, làm sao sẽ không nhìn ra tâm tư của cô, hắn không có nhiều lời, lập tức lấy điện thoại di động của mình ra, ở trong mục photo album quét qua ào ào, sau đó dừng lại ở một tấm ảnh dường như vốn không quá rõ.
Trong hình thật sự thì cũng không có cái gì, chỉ là một cái sân thượng bỏ hoang bày đầy nhạc khí.
Cận Tử Kỳ liếc qua tấm ảnh vài lần, lập tức phản ứng theo bản năng mở miệng: "Có một ngày hình như ở trên sân thượng em nhìn thấy từ chỗ rào chắn hơi cao có một cái đầu........chó bản địa vươn ra, nguyên lai là anh...... hả."
Động tác Tống Kỳ Diễn lật xem hình dừng lại, quay đầu liếc nhìn cô, khóe miệng rụt rụt, ánh mắt lạnh vèo vèo.
"Ai nói với em đó là đầu chó?"
Cận Tử Kỳ nuốt nuốt nước miếng, mím đôi môi đỏ mọng, ánh mắt mơ hồ: "...... đã thấy."
Bộ dáng kia, giống như đứa nhỏ làm sai việc gì, tràn đầy tủi thân và lúng túng.
Tống Kỳ Diễn nhìn cô chằm chằm, tròng mắt đen từ từ trở nên thâm trầm, dường như còn có một luồng oán khí.
Cận Tử Kỳ đang muốn mở miệng an ủi, hắn lại xoay người đưa lưng về phía cô, một lát sau, mới truyền đến giọng nói chậm rãi âm trầm của hắn: "Cho dù là chó, đó cũng là chó điền viên Trung Hoa, tuyệt đối không phải loại chó bản địa."
Ánh mắt của cô chợt lóe, cái này có khác nhau sao?
Bất quá một là cách xưng hô của nhà nước, một cái là cách gọi của dân gian.
Trong tay Cận Tử Kỳ còn cầm điện thoại di động của hắn, nhìn chằm chằm tấm hình kia, khóe miệng không nhịn được dâng lên ý cười.
Nếu như cô không nhớ sai, đoạn thời gian đó, trường học của họ dường như ở tổ chức một buổi COSPLAY quy mô rất lớn, đúng là có không ít học sinh mặc quần áo nhân vật trong phim hoạt hình đã mặc đi lại chung quanh.
Chẳng qua là cô không nghĩ tới, cái đầu chó ngây thơ đó, thế nhưng sẽ là hắn!
Cận Tử Kỳ đang nhìn ra được sự việc, không chút nào chú ý tới người đàn ông ở phía sau quay người lại, thình lình thổi qua một câu, giọng nói rét căm căm: "Em thực sự chỉ thấy được có một cái đầu chó sao?"
Cận Tử Kỳ bị giật mình, ngón tay cầm điện thoại di động thoáng không yên, run run một cái, cũng không cẩn thận nhấn phím xoá, bức ảnh sân thượng màu xám trắng trong một cái chớp mắt biến mất ở trong tầm nhìn của cô.
Trong lòng hoảng hốt, muốn ấn trở về, lại phát hiện làm thế nào cũng không tìm được.
"Ách......" Cô mở trừng hai mắt, vì cái sai lầm nho nhỏ mới vừa rồi của mình mà cảm thấy thật có lỗi.
"Đang làm gì đó?" Người đàn ông ở phía sau thò người ra tới đây, đến xem cô đang lén lén lút lút làm những gì.
Cô bỗng dưng xoay người lại, khóe môi kéo lên một nụ cười nhạt, trả điện thoại cho hắn, "Không có làm gì hết."
Tống Kỳ Diễn lại chau đầu mày, ánh mắt sắc bén mà nhìn sang cô, tựa như đang nghi ngờ mà chất vấn cô tính chân thật của những lời này.
Hắn vừa nhìn cô vừa lại muốn cúi đầu lật xem photo album, một bàn tay trắng nõn lại đưa qua, bao phủ lên màn ảnh của điện thoại, cô khép hờ mắt, khó khi làm nũng mà dán lên cánh tay của hắn, "Đầu em hơi choáng."
Lực chú ý của Tống Kỳ Diễn trong phút chốc thì chuyển dời đến trên người của cô, liếc mắt một cái cũng không liếc, lập tức bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, sau đó ôm lấy cô, đặt cô lên trên chân mình, sờ lên gò má cô: "Nóng lên sao?"
Cận Tử Kỳ chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ sợ chống lại đôi mắt sắc bén kia thì lập tức bị nhìn thấu.
Lúc hai người như keo như sơn mà dính vào nhau ở trên giường, cửa phòng bệnh lại truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Cận Tử Kỳ quay đầu, thì nhìn thấy Trâu Hướng khô khốc mà cười: "Ngại quá, mặc dù biết lúc này không nên tới quấy rầy, bất quá những tài liệu này Boss cần dùng gấp, tôi phải mạo muội tiến vào."
Tống Kỳ Diễn liếc anh một cái, Trâu Hướng bỏ lại một túi văn kiện thật dầy thì bỏ chạy đi mất bóng dáng.
Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn xuống giường, mở ra cái túi giấy đó, sau đó xem đại khái một lần những tư liệu kia, chân mày càng lúc càng vặn chặt, nhưng sau đó lại nhét hết vào trong túi văn kiện.
"Xảy ra chuyện gì?" Cô mới vừa hỏi xong, trong hành lang lại vang lên tiếng giày cao gót lộc cộc.
Tiếng bước chân lũ lượt kéo đến, cũng không phải là một hai người, Cận Tử Kỳ vểnh tai nghe một lát, hẳn là có nữ có nam, hơn nữa còn là loại người tính tình tương đối trầm ổn, theo nhịp bước của họ mà ra.
"Cá lớn đến đây, bây giờ chuẩn bị thu lưới." Tống Kỳ Diễn sâu kín mà mở miệng, đáy mắt chợt loé lên ánh sáng lạnh.
--- ---------
Cận Tử Kỳ sau đó theo Tống Kỳ Diễn từ trong phòng bệnh đi ra, liền nhìn thấy trên hành lang mọi người kéo nhau xông tới mặt.
Tống Nhiễm Cầm dẫn đầu, khí thế ngang nhiên mà đi, phía sau là một đám đàn ông trung niên khoác áo khoác tây trang bên ngoài thẳng thớm, cũng có vài người phụ nữ sắc mặt ngưng trọng, thoạt nhìn rất có mùi vị kẻ đến thì không thiện.
Đợi bọn họ đến gần, Cận Tử Kỳ lại nhận ra mấy gương mặt quen, cô nhìn sang từng người, trong lòng kinh hoảng, nếu như cô không đoán sai, những người này đều là mấy vị đại cổ đông và mấy người phụ trách phân khu của Tống thị.
Trên mặt của Tống Nhiễm Cầm đã không thấy còn vẻ hồn vía lên mây trước đó ở trong phòng bệnh bà Tần nữa, tinh thần của bà nhìn qua rất tốt, lãnh lãnh đạm đạm, đi tuốt phía trước dẫn đầu, thỉnh thoảng vẫn cũng những người bên cạnh nói chuyện với nhau mấy câu.
Đám người càng chạy càng gần, Cận Tử Kỳ có thể nhận ra được một trận khí tràng cường hãn bức người.
cô phản ứng theo bản năng nhìn sang phía sau phòng cấp cứu, đèn đỏ còn sáng, Tống Chi Nhậm vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Tống Nhiễm Cầm giờ phút này mang những người tầng quyết sách của Tống thị đến nơi này, dụng ý không cần nói cũng biết.
Bất quá, trong khoảng thời gian ngắn có thể triệu tập lại nhiều người như vậy, trong những năm này xem ra Tống Nhiễm Cầm ở Tống thị cũng không có đơn giản ngu ngốc.
Cận Tử Kỳ kéo suy nghĩ trong lòng về, Tống Kỳ Diễn cũng đã đi về phía trước một bước một bước tiến lên đón, trên mặt nhàn nhạt, môi mỏng mím lại, dư quang khóe mắt quét từ trái sang phải: “Thân thể của cha tôi bất quá hơi có chút bệnh nhẹ, vẫn không cần các vị điều động binh lực.”
Tống Nhiễm Cầm kéo kéo lại áo choàng trên người, quay sang một người đàn ông trung niên bên cạnh mặt tràn đầy tinh quang liếc mắt nhìn, người đàn ông kia lập tức đứng ra, quay sang Tống Kỳ Diễn khách khí mà cười một tiêng.
“Tống quản lý hiểu lầm, chúng tôi cũng không có ý gì khác, bất quá chủ tịch từtrước đến nay là rường cột chính, hôm nay thân thể khó chịu, chúng tôi những người cấp dướinày dĩ nhiên là phải tới thăm.”
“Thăm?” Tống Kỳ Diễn hừ lạnh một tiếng, cũng cười.“Vậy các vị thật đúng là phí tâm, năm mươi phần trăm cổ đồng đều đứng ở chỗ này, tư thế này cùng thời cổ bức vua thoái vị cũng có mấy phần diễn ra giống nhau đến kỳ diệu.”
Mọi người nghe thấy sắc mặt chợt biến, lại đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm.
Tống Nhiễm Cầm hít thở sâu lên xuống, đi tới trước mặt Tống Kỳ Diễn, cùng hắn nhìn thẳng nhau. “Ba thế nào rồi?”
“Có thể như thế nào? Mới vừa rồi không phải chị cũng nhìn thấy sao?”
Tống Nhiễm Cầm đưa mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu cònđóng chặt, thật thâm sâu mà nhìn Tống Kỳ Diễn, mới xoayngười nhìn mọi người đang chờ ở nơi đó nói: “Cha tôi tuổi tác đã cao, hiện tại thân thể không tốt, sợ rằng không đủ sức nữa...”
“Chị gái, tôi chợt nhớ tới có chuyện muốn nhắn nhủ chị.”
Tống Nhiễm Cầm đột nhiên bị cắt đứt, có chút khôngvui, mắt lạnh quét về phía Tống Kỳ Diễn, “Chuyện gì chờ tôi nói xong thì nhắc lại.”
Tống Kỳ Diễn lại mỉm cười mà nhìn bà: “Chị, trước khi nói những lời này, tôi hi vọng trước hết chị có thể xem một chút.”
nói xong hắn vô cùng có lễ phép mà đme một túi giấy dai đưatới trước mặt Tống Nhiễm Cầm.
Tống Nhiễm Cầm xuy một tiếng, đoạt lấy túi giấy, nhanhchóng mở ra, lấy ra xấp tài liệu lật xem, càng nhìn xuống sắcmặt của bà càng thêm tái nhợt, nhưng bà vẫn một mực giữcho mình trấn định mà không tê liệt ngã xuống mặt đất.
Tống Kỳ Diễn cho bà đầy đủ thời gian để tiêu hóa và phản ứng.
Nhưng mà, hắn chỉ cho bà ấy một con đường.
Khi Tống Nhiễm Cầm bìnhphục tâm trạngđầy thấp thỏm, trước khi chuẩn bị mở miệng, Tống Kỳ Diễn bỗngdưng xoayngười lại, đưa lưng về phía đám nhân viên quyết sách kia, haitay tùy ý màđút vào trong túi quần, nhìn sang ngọn đèntrước hành lang nheo mắt lại.
“Nếu như ngày mai chị có thể trong cuộc họp bổ nhiệm cấp caocủa Tống thị ủng hộ cho tôi được tuyển vào hội đồng quản trị,sau đó tuyên bố về hưu, từ đó không bao giờ...đặt chân đếnTống thị nữa, tôi sẽ cho chị thời gian một tháng nữa để xoayxở đền bù địa sản Văn Long vào phần thâm hụt với Tống thị.Phần tài liệu này từ đó sẽ do chị tới bảo quản, hơn nữa tôinhư chưa từng thấy qua, như thế nào?”
Sắc mặt của Tống Nhiễm Cầm thảm đạm khó coi, Tống Kỳ Diễn lại nhìn đồng hồ một chút, “Tôi hi vọng chị có thể trong hội nghị lúc mười giờ sáng ngày mai trực tiếp cho tôi câu trả lời, hiện tại bảo những người này trở về đi thôi.”
Tống Kỳ Diễn nói xong, lại dắt Cận Tử Kỳ lướt qua những người đó đi thẳng tới cửa thang máy.
“Chúng ta trước hết ăn một chút gì đi.” hắn mỉm cười mà cúi đầu cho hay.
Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn lại đám người đen kịt đông đúc bên kia, biết hắn đã làm xong, cho nên cũng buông xuống.
Hai người đi ra thang máy, Cận Tử kỳ đột nhiên muốn đi đến phòng vệ sinh một chuyến, Tống Kỳ Diễn lại ở trong đại sảnh chờ.
đang đến gần hành lang phòng vệ sinh, cùng Phương Tình Vân coi như là gặp lại nơi đường hẹp, Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì gật đầu, tiếp theo lại muốn lướt qua cô ta đi tới phòng vệ sinh.
Phương Tình Vân lại dừng chân, lúc đi lướt qua nhau ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “Cận tiểu thư, ở trước mặt A Viễn đóng giả mất trí nhớ có phải rất khổ cực hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.