"Kỳ Kỳ, vừa rồi Mỗ Mỗ gặp phải một bà cụ bị lạc đường, bà nói bà muốn tìm Tử Kỳ, Mỗ Mỗ suy nghĩ một chút, biết rõ bà tìm chính là người, bảo bà ngồi trên băng ghế chờ Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ đi tìm Kỳ Kỳ trước."
trên lưng Mỗ Mỗ đeo một cái cặp sách mini, đôi chân ngắn nhỏ đong đưa, Cận Tử Kỳ bất đắc dĩ đi theo nó, buồn cười mà mím khóe môi, đứa nhỏ này như thế nào tự quen thuộc như vậy, trong chốc lát thì chú trong chốc lát thì bà!
"Kỳ Kỳ, người xem, bà cụ ở đó!" Mỗ Mỗ duỗi đầu ngón tay nhỏ núc ních ra, chỉ thẳng vào một phương hướng.
Cận Tử Kỳ men phương hướng nó chỉ mà nhìn sang, xuyên qua đám người di chuyển lui tới giữa sân bay, một bóng dáng màu đen khô gầy ánh vào trong tầm mắt của cô, Mỗ Mỗ đi trước đã hét lên: "Bà ơi, Kỳ Kỳ đến đây!"
Dường như người phụ nữ lớn tuổi kia đã nghe được giọng nói non nớt trong trẻo của Mỗ Mỗ, động tác xoay người lại thật chậm chạp.
Bà ấy xem ra đã hơn bảy mươi tuổi, trên đầu đội chiếc mũ lông nhung, trên người mặc một chiếc áo khoác vải nỉ mới tinh màu đen cùng một chiếc quần bông màu nâu in chữ "Phúc", chân mang một đôi giày da đế bằng được làm thủ công.
Từ cách ăn mặc này có thể nhìn ra được, điều kiện kinh tế trong nhà của người phụ nữ lớn tuổi này tương đối khá, nhưng mà cảm thấy chung quanh bà không có bất kỳ thân nhân nào quen biết với bà, lẻ loi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1251822/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.