Cận Chiêu Đông bị dì Hồng nói lời giáo huấn một trận không nể mặt, sắc mặt chìm xuống: "Dì Hồng, tôi niệm tình dì ở Cận gia mấy thập niên, mới lấy lễ mà đối đãi với dì, nhưng dì cũng đừng quên, dì chỉ là người giúp việc trong nhà mà tôi mướn tới!"
"Ba, lời nói này của ba phải có hơi quá." Cận Tử Kỳ đi tới, "Ở đây không thiếu những người già giống như dì Hồng ở Cận gia làm việc mấy mươi năm, thật chẳng lẽ ba cho là họ ở lại chỗ này không đi chỉ là vì phần tiền lương này?"
Cận Chiêu Đông sửng sốt một chút, Kiều Niệm Chiêu lại không không dùng đầu óc mà bắt đầu đuổi người.
"Phải đi hiện tại cũng đi thôi, một lần đi thì cho đi hết, cho rằng cái nhà này không thể không có các người sao?"
"Chiêu nhi!" Kiều Hân Hủy có chút mất hứng, kéo Kiều Niệm Chiêu không để cho cô nói lung tung nữa.
Kiều Niệm Chiêu lại không cảm kích, khóe mắt liếc nhìn những người giúp việc kia bằng nửa con mắt, nhếch nhếch khóe môi mặt mũi tràn đầy khinh thường: "Mẹ, mẹ làm gì sợ bọn họ thế, không phải là một bầy người làm như chó ỷ vào thế người sao, chỉ cần cho tiền lương cao, còn sợ không tìm được người?"
"Niệm Chiêu! Tại sao nói lời như thế, lễ phép mẹ dạy con đã đi nơi nào!"
Kiều Hân Hủy, lần đầu tiên, đối với Kiều Niệm Chiêu mắt lạnh cùng khiển trách như vậy, mặc dù bị con gái bà xem thường chỉ là người làm, nhưng từ thái độ đối với người làm cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhan-gia-ngan-vang/1251812/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.